Đối Tượng Xem Mắt Có Vẻ Ngoài Rất Dữ

Chương 14


trước sau


Bảy giờ sáng, Giang Đào ngủ một giấc ngon lành đến khi tự thức dậy.
 
Xuyên qua khe hở cửa rèm cửa có thể nhìn thấy ánh nắng rực rỡ bên ngoài, chim sẻ hót líu lo hòa vào tiếng cười đùa của đám trẻ ở nơi xa và tiếng mắng chửi của người lớn.
 
Ngày nghỉ luôn luôn hoàn hảo và tuyệt vời như thế, Giang Đào cầm điện thoại lên và xem tin dự báo thời tiết ngày hôm nay.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nhiệt độ cao nhất vào ban ngày là mười bảy độ C, mà hôm nay lại là ngày ấm nhất trong khoảng thời gian gần đây. Ngày mai nhiệt độ sẽ giảm xuống, thứ bảy còn hiển thị rất có thể sẽ có tuyết rơi xen lẫn với mưa!
 
Giang Đào mở tủ quần áo ra rồi chọn một chiếc áo lông màu trắng thuần, mặc một chiếc áo khoác dày màu xanh lam bên ngoài, đến khi nhiệt độ nóng lên có thể dễ dàng cởi ra.
 
Thay quần áo xong, Giang Đào bèn ra khỏi phòng ngủ, tiến đến toilet để rửa mặt.
 
Bà ngoại đang ở phòng bếp, nghe thấy tiếng động bèn nhìn sang, sau đó dò xét trên dưới Giang Đào từng chút: “Chẳng phải cháu mới mua một chiếc váy à, sao cháu không mặc nó thế?”
 
Cô nhìn vào chiếc quần giản dị, thoải mái của mình, nói bằng giọng cây ngay không sợ chết đứng: “Cháu mặc cái này cảm thấy rất thoải mái.”
 
Mặc dù váy đẹp thì đẹp đấy nhưng mà e rằng sẽ không tiện để cô chăm sóc bà ngoại.
 
Bà ngoại lắc đầu, lẩm bẩm: “Mỗi lần ra ngoài với Tiểu Nhụy, cháu đều ăn diện vô cùng xinh đẹp, giờ đi hẹn hò mà không thèm coi trọng, mấy cô gái bây giờ thật sự khó hiểu quá đi mất.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 
Sau khi cơm nước xong xuôi, hai bà cháu đi đến siêu thị cách nhà gần một cây số. Ngoài mua những vật dụng sinh hoạt hằng ngày và nguyên liệu để nấu ăn trong hai, ba ngày sắp tới, họ còn mua một số loại hoa quả và một số loại nước uống khác.
 
Chiếc xe đẩy nhỏ chở đầy ắp thức ăn, đến tám giờ hơn, hai bà cháu mới về tới khu chung cư, tình cờ chạm mặt với ông cụ Lý và bà cụ Lý đang ẵm em bé tản bộ.
 
Bà nội Lý: “Thời tiết hôm nay tốt đến nhường này mà hai bà cháu không đi đâu chơi hay sao?”
 
Bà ngoại: “Có đi chứ, đợi chúng tôi cất dọn đồ đạc xong xuôi rồi sẽ ra ngoài vườn.”
 
Ông cụ Lý: “Đường xá xa xôi như thế, hay là hai bà cháu đi xe buýt đi? Thật sự không cần sợ xe lắc lư đâu.”
 
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bà ngoại cười và đáp: “Đã có Tiểu Tào tới đón chúng tôi rồi.”
 
Bà cụ Lý nhìn về phía Giang Đào rồi kinh ngạc hỏi: “Tiểu Tào là bạn trai của cháu đấy à? Hôm nay mới thứ tư, cậu ấy không đi làm ư?”
 
Bà ngoại bèn trả lời: “Thằng bé là giám đốc nên không cần phải đích thân làm việc, không cần ngày nào cũng phải đến công trường.”
 
Ông cụ Lý cười chọc bà ấy: “Lớp trẻ người ta đi hẹn hò, bà đi theo chúng nó làm gì?”
 
Bà ngoại khó xử ra mặt: “Tôi cũng đâu muốn thế, tấm thân già cỗi này của tôi, theo bọn trẻ chỉ tổ gây thêm phiền phức cho chúng. Có điều Tiểu Tào quá khách sáo, cứ khăng khăng bảo tôi cùng đi, tôi nói không lại nó nên đành đi theo vậy. Đúng rồi, cuối tuần sau nhóm Chí Dũng cũng đến vườn bách thảo đúng không, hoa ở đó có nở rộ hay chưa? Nếu chúng còn chưa nở hoàn toàn thì có gì đáng để xem đâu chứ.”
 
Ông cụ Lý và bà cụ Lý suýt nữa không giữ được nụ cười trên môi mình.
 
Cuối tuần sau con trai và con dâu của hai người định đến vườn bách thảo chơi, chúng chỉ qua đây đón cháu trai chứ không hề nhắc đến muốn dẫn hai ông bà già đi cùng.
 
“Bà tự xem đi, hai ngày qua nhiệt độ rất ấm áp, có lẽ chúng đã nở được một đợt rồi đấy.”
 
Vì không thể chiếm bất cứ lợi thế nào ở chỗ bà ngoại nên hai vợ chồng nhanh chóng dẫn cháu trai bước ra khỏi cửa.
 
Bà ngoại nhếch cằm lên rồi lấy chìa khóa mở cửa.
 
Giang Đào vừa vào cửa đã bối rối hỏi bà ấy: “Bà nhắc Tào An với họ làm gì thế ạ?”
 
Bà ngoại đáp: “Để khoe khoang chứ gì. Sao nào? Chỉ cho phép họ móc mỉa, xỉa xói nhà chúng ta không có xe riêng nên chỉ biết chen chúc trên xe buýt chứ không cho phép bà khoe khoang cậu bạn trai quý hóa của cháu mình à?”
 
Giang Đào: “Bà cũng biết anh ấy mới chỉ là bạn trai của cháu mà, đâu chắc sau này sẽ thành đôi, giờ bà khoe với người ta, lỡ đâu sau này con và anh ấy đứt gánh giữa đường, chẳng phải người ta sẽ chế giễu chúng ta à.”
 
Bà ngoại: “Chuyện sau này để sau này hẵng nói, hôm nay nếu có thể khoe thì bà chắc chắn phải khoe cho đã. Vả lại bà đã đến tuổi này rồi, sống được một ngày cũng đồng nghĩa với thời gian của bà đang bớt đi một ngày, cố gắng trước khi cháu và Tiểu Tào chưa đôi lứa đôi đường, bà…”
 
Một tay Giang Đào đẩy xe, tay còn lại che miệng bà cụ nhỏ.
 
Bà ngoại cười nheo mắt lại, hai mắt cong lên như trăng rằm.
 
Giang Đào hết cách với bà ấy, lấy trái cây mang theo cho chuyến đi ra để bà ngoại rửa, sau đó cô cất xe đẩy đi rồi chất trái cây vào tủ lạnh.
 
Thấy tủ lạnh dần dần được lấp đầy, Giang Đào đưa lưng về phía bà ngoại rồi hỏi: “Chỗ cháu còn khoảng một trăm ba mươi nghìn tệ, hay là chúng ta mua một chiếc xe nhé?”
 
Cô cảm thấy vô cùng khó chịu khi nghe ông cụ Lý chọc bà ngoại chỉ có thể chen chúc trên xe buýt khi ngoài.
 
Khi bà ngoại còn nhỏ, gia đình của bà ấy rất nghèo, thời niên thiếu phấn đấu gian lao, khó khăn lắm mới dành dụm mua được một căn nhà và đăng ký hộ khẩu ở thành thị. Khi ông ngoại, ba và mẹ lần lượt qua đời, một mình bà ngoại đã nuôi cô khôn lớn, nuôi dạy cô ăn học đến tận khi tốt nghiệp đại học. Bây giờ cuối cùng cô đã có một công việc ổn định, mà bà ngoại đã đến lúc tuổi già xế bóng, Giang Đào muốn cố gắng hết sức trong khả năng của mình để bà ngoại được hưởng thụ nhiều thêm chút nữa.
 
Cô có bằng lái, vả lại tiền tiết kiệm của cô đủ để mua một chiếc xe tầm trung.
 
Bà ngoại: “Cháu nghĩ gì thế? Một năm bà ra ngoài chỉ dăm ba lần, mua xe quả là lãng phí, không bằng giữ đó dành dụm mua nhà, xe vừa có chủ thì sẽ mất giá ngay, cháu đừng cho rằng bà không hiểu mấy chuyện đó.”
 
Giang Đào hờn dỗi: “Cháu chỉ muốn cho bà khoe khoang với người ta thôi mà.”
 
Cô muốn bà ngoại sẽ khoe về mình chứ không phải bạn trai của cô.
 
Bà ngoại: “Bà khoe cháu với người ta còn chưa đủ nhiều à? Khi còn bé, cháu thường xuyên xếp hạng nhất trong lớp, thậm chí đứng đầu cả cấp một. Khi Chí Dũng sát vách thiếu quy cách đạt tiêu chuẩn, cháu đã thi đậu cấp ba, còn cậu ấy học ở trường nghề. Ba mẹ của cậu ấy nhìn thấy bà thì đều lảng tránh, chỉ vì sợ bà sẽ khoe khoang với họ. Còn về nhà ở, với tiền lương hiện giờ của cháu thì chừng hai ba năm nữa sẽ gom góp đủ tiền đặt cọc, còn căn nhà của Chí Dũng hiện giờ gần như đều là tiền của ba mẹ cậu ấy. Bà đâu có ngốc, bà muốn khoe cũng phải khoe thật rầm rộ, đợi khi nào cháu mua nhà, bà sẽ mời họ đến nhà ăn cơm!”
 
Cuối cùng Giang Đào cũng bật cười.
 
Mặc dù bà ngoại đang nhìn hoa quả trong tay nhưng đôi mắt ngập tràn tình yêu thương với cháu gái mình: “Tiểu Đào nhà chúng ta rất giỏi, có thể tự nuôi sống bản thân. Bà ngoại chỉ sợ cháu ra ngoài bị người ta bắt nạt, giục cháu kết hôn cũng chỉ vì hy vọng tìm được người đáng tin để chăm sóc cho cháu. Nhưng bà ngoại vẫn nói câu đó, cháu phải kết hôn với người mình yêu mới được, đừng vì bà mà cưới đại

một người nào đó, bà không nỡ lòng nào mà nhìn cháu chịu ấm ức đâu.”
 
Giang Đào: “Bà tập trung rửa hoa quả đi ạ, đừng nói nữa mà.”
 
Nói nữa cô sẽ khóc thật mất.
 

 
Bà ngoại gọt dứa, cam và cherry vào đầy hộp bảo quản thực phẩm, sau đó nhét thêm ba chai nước và hai gói bim bim vào túi vải, thế là đã chuẩn bị xong xuôi đồ đạc cho chuyến du lịch.
 
Đúng chín giờ, Tào An đậu xe dưới tòa nhà năm tầng.
 
Bà ngoại đứng ở phòng bếp rồi vẫy tay với anh, dẫn Giang Đào ra mở cửa.
 
Tào An đứng trước xe, khoác một chiếc áo lông màu xám nhạt, áo khoác màu đen rộng rãi mở ra, bên dưới là một chiếc quần rộng rãi, thoải mái cũng màu đen nốt.
 

Chiếc áo lông đó khá mỏng, lại dán sát người, dường như có thể phác họa ra đường cong cơ ngực rắn chắc một cách mơ hồ, để lộ vùng bụng bằng phẳng và rắn rỏi.
 
Mỗi khi anh bước đi, đôi chân thon dài và thẳng tắp toát lên vẻ mạnh mẽ.
 
Sau khi chào hỏi với bà ngoại xong, anh mới nhìn về túi vải trong tay cô.
 
Giang Đào cười nói: “Em mang theo trái cây ướp lạnh và đồ ăn vặt đấy.”
 
Tào An nhận lấy túi vải khá nặng, sau khi mở cửa xe phía sau ra, anh bèn nói với cô: “Em và bà ngoại ngồi ở đằng sau nhé.”
 
Giang Đào không hiểu tại sao nhớ đến vợ chồng Lý Chí Dũng ở cách vách. Vào lúc gia đình họ ra ngoài nhân dịp tết đến, Lý Chí Dũng cũng dùng giọng điệu này sắp xếp chỗ ngồi cho vợ của anh ấy.
 
Giống như hai người đã vô cùng thân thuộc với nhau, lại giống như bà ngoại mới là bà ngoại của Tào An, còn cô chỉ là người mới đến mà thôi.
 
Bà ngoại đã ngồi vào trong, mỉm cười nhìn đôi trẻ trò chuyện.
 
Giang Đào lựa chọn không khách sáo với anh nữa, bèn ngồi bên cạnh bà ngoại.
 
Tào An đóng cửa xe lại, sau đó đặt túi vải của hai bà cháu vào ghế phụ kế ghế tài xế, sau đó thắt chặt dây an toàn cho mình. Sau khi xác nhận hai bà cháu đã ngồi ổn định, anh bắt đầu lái xe xuất phát.
 
Sau khi rời khỏi khu chung cư, xe đã đi ngang qua công viên nhỏ, nơi mà bà ngoại thường xuyên nhảy múa ở quảng trường.
 
Tào An thoáng nhìn về phía công viên, sau đó giảm tốc độ lại rồi hỏi bà ngoại: “Có phải hàng xóm ở đối diện của bà không ạ?”
 
Giang Đào và bà ngoại cùng nhìn ra cửa sổ.
 
Tào An còn hỗ trợ hạ kính xe xuống giúp hai người.
 
Quả nhiên Giang Đào phát hiện hai vợ chồng ông cụ Lý đang đứng nói chuyện ở bên cạnh cầu tuột dành cho trẻ nhỏ.
 
Bà ngoại mỉm cười vẫy tay với họ.
 
Hai vợ chồng ông cụ Lý: …
 
Tào An gật đầu với hai người, chào hỏi lễ phép sau đó mới tăng tốc chạy đi.
 
Giang Đào: …
 
Thật ra không cần phải lễ phép như thế đâu.
 

 
Đến vườn bách thảo, do hôm nay vẫn là ngày làm việc nên trong bãi đỗ xe trống một số chỗ, không thì với thời tiết tốt như thế này chỉ có thể tìm chỗ đậu xe bên ngoài mà thôi.
 
Giang Đào xuống xe, đánh giá xung quanh một lượt. Cô phát hiện rất nhiều du khách chỉ mặc mỗi áo lông hoặc áo mỏng, ánh nắng rực rỡ chiếu lên người vô cùng ấm áp.
 
Tào An đặt áo khoác lên xe, sau đó xắn tay áo lông lên tận khuỷu tay, để lộ cánh tay mạnh mẽ và rắn rỏi. Kể cả khi anh xoay tay mở cửa xe, đường cong cơ bắp trên vai cũng được phác họa vô cùng rõ ràng.
 
Giang Đào vội vàng chuyển tầm mắt sang chỗ khác.
 
Bà ngoại: “Ôi chao, ánh nắng ở đây chói mắt quá, bà phải mang kính râm vào mới được.”
 
Một phút sau, bà cụ nhỏ đã chuẩn bị xong xuôi, sau đó bước xuống xe. Bà ấy khoác một chiếc áo lửng màu vàng sáng trên người, chiếc áo khá thoải mái, phối với khăn quàng cổ màu đỏ, mái tóc xoăn dài màu nâu kết hợp với kính râm, Giang Đào còn không phong cách bằng một bà cụ như bà ấy.
 
Tào An mỉm cười khen ngợi: “Bà ngoại mặc bộ đồ này đẹp thật đấy.”
 
Anh quải túi vải và cầm máy ảnh bằng tay trái, sau đó bèn duỗi tay phải vẫy vẫy với bà ấy.
 
Bà cụ bước đến với vẻ tự nhiên, sau đó nhìn về xa xăm rồi cảm thán: “Lúc còn trẻ bà đâu có nhiều quần áo đẹp nhường này, bây giờ có điều kiện hơn nên tất nhiên phải chưng diện rồi.”
 
Tào An: “Tất cả đều do bà chọn hay sao ạ?”
 
Bà ngoại: “Đúng vậy, bởi ánh mắt của Tiểu Đào nhà quê quá.”
 
Giang Đào yên lặng đi sau hai người: …
 
Bà ngoại đi khá chậm, Tào An săn sóc đi theo tốc độ của bà ấy. Giang Đào không biết cách trò chuyện nên sau khi vào vườn bách thảo, cô đã gần như tập trung quan sát cảnh sắc trong đây, thỉnh thoảng lại kéo dài khoảng cách với hai người.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
 
Từ đầu đến cuối Tào An vẫn kiên nhẫn trò chuyện với bà ngoại, dường như anh ấy không có suy nghĩ lợi dụng cơ hội lần này để tiếp cận với cô nàng điều dưỡng này.
 
Đằng trước chính là vườn hoa anh đào, đóa hoa anh đào trắng nõn nà, bên dưới toàn là các du khách đang rối rít chụp hình.
 
“Cháu chụp cho bà một bức ảnh nhé.”
 
Tào An chọn một cây anh đào, sau đó cho bà ngoại vịn và đứng dưới cây.
 
Giang Đào đứng bên cạnh, nhìn bà ngoại bày ra một số kiểu dáng chụp ảnh một cách điêu luyện, còn Tào An thì sẽ thay đổi góc chụp, thể hiện như mình là một tay chụp ảnh chuyên nghiệp.
 
Tất nhiên cô không rảnh rỗi, cô lấy điện thoại của mình và cũng chụp cho bà ngoại vài bức.
 
“Tôi chụp vài bức cho em với bà ngoại nhé.”
 
Tào An bất ngờ nhìn sang cô, vừa như đề nghị cũng vừa như là ra lệnh cho cô.
 
Giang Đào mím môi dưới, cuối cùng vẫn đứng kế bên bà ngoại.
 
Vì chụp ảnh nên phải nhìn về phía ống kính, Giang Đào vừa nghĩ đến đôi mắt hẹp dài của anh ở phía sau ống kính bèn khó có thể thả lỏng toàn thân.
 
Bà ngoại thấy thế bèn vỗ vào tay cô.
 
Giang Đào cúi đầu, nhìn thấy mấy sợi tóc trắng mới mọc trên đầu bà mình.
 
Cô nên trân trọng cơ hội còn có thể chụp ảnh cùng bà ngoại.
 
Suy nghĩ thông suốt rồi, Giang Đào bèn ôm lấy bà ngoại từ đằng sau, đặt cằm lên một bên vai bà ấy rồi nghiêng đầu nhoẻn miệng cười tươi tắn, nhìn về phía ống kính.
 
Gương mặt cô điều dưỡng nhỏ còn mịn màng hơn cánh hoa anh đào, đôi mắt ngập tràn vui vẻ dịu dàng như sóng nước mùa xuân.
 
Khi Tào An nhấn nút chụp hình lần thứ ba, cuối cùng anh mới nhìn thấy vẻ mặt của bà ngoại.
 
Tổng cộng chụp sáu bức ảnh.
 
Bà ngoại nhìn tới nhìn lui, vô cùng hài lòng.
 
“Tới phiên cháu, để Tiểu Đào chụp cho cháu một bức nhé.” Bà ngoại đưa máy cho Giang Đào, sau đó ra lệnh.
 
Cô xấu hổ đến mức mặt nóng bừng bừng.
 
Tào An bật cười: “Cháu không chụp đâu ạ, tại cháu không quen.”
 
Bà ngoại: “Thế hai bà cháu chúng ta cùng chụp một bức, bà giữ lại làm kỷ niệm.”
 
Lần này anh không còn phản đối nữa.
 
Hai người đứng dưới tán cây, một tay Tào An quàng qua bả vai của bà ngoại.
 
Giang Đào không biết sử dụng loại máy ảnh phức tạp thế này, cô chỉ ấn nút chụp đơn giản đôi ba lần.
 
Khi Tào An xem lại ảnh chụp, bà ngoại đã kéo cô bước ra vài bước, sau đó phấn khích lẩm bẩm: “Ôi chao, hình như vừa rồi đầu của bà đã cọ vào lồng ngực của Tiểu Tào mất rồi!”
 
Giang Đào: …

 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện