Tào An hỏi Giang Đào buổi tối mấy giờ thì tiện gọi video, lúc cô về nhà đã là bảy giờ, vì còn sớm nên bà ngoại chưa đi, đến khi trời tối muộn rồi thì bà ấy mới quay về.
Thật ra, cô muốn nói là: Đừng gọi video mà, gửi tin nhắn là được rồi.
Điều dưỡng Tiểu Đào nhìn lên trên trần nhà và thở dài.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngoài đời, cô còn có thể dựa vào chiều cao chênh lệch của hai người để tránh nhìn thẳng vào gương mặt của Tào An nhưng khi nhìn vào cái màn hình nhỏ của điện thoại, hai người chỉ có thể đối mặt với nhau.
Giang Đào lờ mờ cảm nhận được một chút sự cường thế ẩn giấu dưới vẻ lễ phép của Tào An, anh chính là người dẫn dắt quan hệ của hai người phát triển sâu hơn.
Đây cũng là điều bình thường, anh đang theo đuổi cô, dưới tiền đề Giang Đào không có cảm giác thì anh chỉ có thể làm như vậy.
Xem mắt là kiểu như thế, một người đàn ông và một người phụ nữ không biết gì về nhau bắt đầu tiếp xúc để hiểu biết thêm về đối phương, nếu có nhiều cảm xúc tích cực thì hai người tiếp tục, ngược lại có thể đề nghị kết thúc.
Giang Đào đã đồng ý với Tào An muốn thử xem thế nào, cô không thể cứ một mực lảng tránh một số vấn đề mà không nói điều mình nghĩ trong lòng ra.
Cô cũng muốn biết cô sẽ dần dần bài xích sự tấn công chậm chạp của Tào An hay là sẽ dần dần chấp nhận anh đây.
Thời gian sắp đến, cuối cùng Giang Đào đã chọn ngồi trên ghế sofa trong phòng khách để gọi video với anh , trên bàn trà có bày hoa quả cô đã chuẩn bị ra trước, đợi lát nữa sau khi kết nối thì cô sẽ đặt điện thoại lên bàn trà, kéo giãn khoảng cách với màn hình điện thoại để giảm bớt cảm giác áp lực. Sau đó Giang Đào sẽ ôm mâm hoa quả vừa ăn, vừa trò chuyện, làm như thế cô có thế không quá tập trung vào anh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vào lúc bảy giờ ba phút, Tào An gửi tin nhắn: Bây giờ em có tiện không?
Giang Đào: Tiện chứ, tôi đang xem TV.
Vài giây sau, Tào An gửi lời mời gọi video đến.
Bởi vì phòng khách quá yên tĩnh, âm thanh của cuộc gọi video vang lên cực kỳ đột ngột khiến trái tim của Giang Đào đập mạnh một cái, như thể cô bị giáo viên nghiêm khắc nhất của trường trung học đột nhiên gọi trả lời một câu hỏi hóc búa mà cô không biết làm.
Giang Đào cắn răng, đặt điện thoại di động dựa vào hộp khăn giấy, cô mỉm cười rồi ngồi xổm trước bàn trà nhấn nút nghe.
Cuộc gọi thông qua, trên màn hình xuất hiện nửa thân trên của Tào An, mái tóc ngắn gọn gàng, anh mặc một chiếc áo len màu đen, có thể là do ánh sáng nên đêm nay da anh hơi trắng, có điều sự thay đổi này không ảnh hưởng đến khí thế mạnh mẽ của anh chút nào, Tào An híp mắt lại khiến Giang Đào có cảm giác nguy hiểm như khi bị sói dữ khóa con mồi, có lẽ không đến mức nguy hiểm nhưng nó quá kích thích nên cô mới hoảng hốt muốn chạy trốn.
Cô nhanh chóng nhìn về phía sau anh: "Anh đang ở khách sạn à?"
Tào An: "Ừ, do hiệp hội sắp xếp, hai người một phòng."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Màn hình lắc lư rồi chuyển góc nhìn thành camera sau, căn phòng không lớn không nhỏ, vừa đủ đặt hai cái giường đơn, một giường trống rỗng, một giường có một ông chú béo đang ngồi thu dọn vali.
Giọng nói của Tào An truyền tới: "Đây là chú Tôn ở cùng với tôi, cũng là người của thành phố chúng ta."
Chú Tôn ngẩng đầu, cười phất phất tay về phía này: "Người yêu của Tiểu Tào đúng không? Yên tâm nhé, mấy ngày nay tôi sẽ giúp cô trông chừng Tiểu Tào!"
Giang Đào: …
Tào An quay camera lại, thấy Giang Đào xấu hổ đến đỏ mặt, anh bèn nói: "Cúp trước đi, tôi ra ngoài tìm một chỗ nào đó đã, lát nữa tôi gọi lại."
Giang Đào gật đầu lung tung.
Đối tượng xem mắt và người yêu là hai ý nghĩa hoàn toàn khác nhau!
Khi cô vẫn lúng túng về cuộc gọi video vừa rồi thì Tào An đã gọi lại.
Giang Đào kết nối.
Lúc này Tào An đang đứng trước đài phun nước bên ngoài sảnh đón của khách sạn, ánh sáng xung quanh không đủ sáng khiến khí thế của anh càng mạnh mẽ hơn và anh đã mặc thêm một chiếc áo khoác bên ngoài áo len.
"Chú Tôn nói đùa thôi, em đừng để ý, tôi đã giải thích mối quan hệ của chúng ta với ông ấy trước khi liên lạc với em rồi."
Giang Đào chấp nhận lời giải thích này, điều này rất phù hợp với tính cách của Tào An.
Cô chỉ cảm thấy hơi kỳ lạ: "Sao anh không ra ngoài ngay từ đầu?"
Tào An: "Tôi muốn giới thiệu bạn cùng phòng của tôi ở đây cho em biết một chút."
Giang Đào: "Tôi không cần phải biết ông ấy."
Đừng nói chỉ là bạn cùng phòng ba bốn ngày, ngay cả bạn bè thân thiết của Tào An thì bây giờ hai người cũng chưa đến mức đó.
Tào An cười: "Em thật sự không hiểu à?"
Mặc dù đó là một câu hỏi nhưng giọng điệu thoải mái và tùy ý như thể đây chỉ là một lời nhắc nhở nhỏ, không cần phải trả lời.
Giang Đào giật mình, nhớ tới chuyện phiếm về những rắc rối tiềm ẩn khi người đàn ông đi công tác của bà ngoại.
Cô cực kỳ lúng túng: "Không phải vì bà ngoại hỏi thăm chuyện đi công tác của anh nhiều quá nên anh mới báo cáo với tôi tất cả mọi chuyện đấy chứ? Thật ra không cần đâu, người già hay suy nghĩ nhiều thôi."
Tào An: "Không liên quan gì đến bà ngoại, tôi học theo ba tôi, mỗi lần đi công tác ông ấy đều báo cáo với mẹ tôi."
Giang Đào: "... Tình cảm của hai người họ rất tốt."
Có vẻ những hoa quả kia có thể phát huy công dụng, Giang Đào ôm khay hoa quả vào lòng, bên trong là một quả dâu tây đỏ tươi, tuy là dâu tây rất nhỏ nhưng đã chín, ăn cực kỳ ngon, cắn một miếng là vừa miệng.
Cô ăn xong mới quả mới nhận ra Tào An vẫn đang nhìn cô ăn, Giang Đào đành phải tìm lời: "Bên kia ấm hơn ở đây đúng không?"
Tỉnh lị nằm ở phía Nam thành phố Đồng.
Tào An: "Cũng tầm đấy, em thích ăn dâu tây à?"
Giang Đào: "Bình thường thôi, mỗi mùa tôi đều thích các món khác nhau."
Tào An: "Trước đây bà tôi thích trồng rau, bà ấy còn trồng một số loại cây ăn quả như táo, anh đào, hồng ở nhà, sau này chín sẽ đưa cho các cháu nếm thử, ngon hơn hoa quả mua ở cửa hàng nhiều."
Giang Đào: "Chắc là nhà anh rất lớn."
Bà ngoại cũng có ước mơ trồng các loại rau, tiếc là trong nhà không có đất.
Tào An cười, rõ ràng là bị cô nhóc điều dưỡng này chọc cười, bởi vì ngũ quan trên gương mặt và khí chất của anh nên nhìn dưới bóng đêm trông có vẻ không có ý tốt.
"Nhà của ông tôi rất lớn, tôi sống trong căn nhà của tôi ở khu chung cư, cũng không có đất nhiều."
Giang Đào cảm thấy đề tài này hơi không thích hợp, giống như cô muốn biết cả gốc gác của nhà họ.
Cô chuyển chủ đề: "Anh đi đào tạo thì hạng mục ở công viên Minh Hồ bên kia thì làm thế nào?"
Tào An: "Mọi thứ đã được sắp xếp xong hết rồi, những ngày này tôi không có ở đấy cũng không sao cả."
Giang Đào: "Anh khá rảnh đấy nhỉ."
Tào An: "Cũng có lúc tôi bận rộn mà, bà ngoại không có ở đấy sao?"
Giang Đào: "Bà ra ngoài khiêu