Đối Tượng Xem Mắt Có Vẻ Ngoài Rất Dữ

Chương 18


trước sau


Tào An hỏi Giang Đào buổi tối mấy giờ thì tiện gọi video, lúc cô về nhà đã là bảy giờ, vì còn sớm nên bà ngoại chưa đi, đến khi trời tối muộn rồi thì bà ấy mới quay về.
 
Thật ra, cô muốn nói là: Đừng gọi video mà, gửi tin nhắn là được rồi.
 
Điều dưỡng Tiểu Đào nhìn lên trên trần nhà và thở dài.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Ngoài đời, cô còn có thể dựa vào chiều cao chênh lệch của hai người để tránh nhìn thẳng vào gương mặt của Tào An nhưng khi nhìn vào cái màn hình nhỏ của điện thoại, hai người chỉ có thể đối mặt với nhau.
 
Giang Đào lờ mờ cảm nhận được một chút sự cường thế ẩn giấu dưới vẻ lễ phép của Tào An, anh chính là người dẫn dắt quan hệ của hai người phát triển sâu hơn.
 
Đây cũng là điều bình thường, anh đang theo đuổi cô, dưới tiền đề Giang Đào không có cảm giác thì anh chỉ có thể làm như vậy.
 
Xem mắt là kiểu như thế, một người đàn ông và một người phụ nữ không biết gì về nhau bắt đầu tiếp xúc để hiểu biết thêm về đối phương, nếu có nhiều cảm xúc tích cực thì hai người tiếp tục, ngược lại có thể đề nghị kết thúc.
 
Giang Đào đã đồng ý với Tào An muốn thử xem thế nào, cô không thể cứ một mực lảng tránh một số vấn đề mà không nói điều mình nghĩ trong lòng ra.
 
Cô cũng muốn biết cô sẽ dần dần bài xích sự tấn công chậm chạp của Tào An hay là sẽ dần dần chấp nhận anh đây.
 
Thời gian sắp đến, cuối cùng Giang Đào đã chọn ngồi trên ghế sofa trong phòng khách để gọi video với anh , trên bàn trà có bày hoa quả cô đã chuẩn bị ra trước, đợi lát nữa sau khi kết nối thì cô sẽ đặt điện thoại lên bàn trà, kéo giãn khoảng cách với màn hình điện thoại để giảm bớt cảm giác áp lực. Sau đó Giang Đào sẽ ôm mâm hoa quả vừa ăn, vừa trò chuyện, làm như thế cô có thế không quá tập trung vào anh.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vào lúc bảy giờ ba phút, Tào An gửi tin nhắn: Bây giờ em có tiện không?
 
Giang Đào: Tiện chứ, tôi đang xem TV.
 
Vài giây sau, Tào An gửi lời mời gọi video đến.
 
Bởi vì phòng khách quá yên tĩnh, âm thanh của cuộc gọi video vang lên cực kỳ đột ngột khiến trái tim của Giang Đào đập mạnh một cái, như thể cô bị giáo viên nghiêm khắc nhất của trường trung học đột nhiên gọi trả lời một câu hỏi hóc búa mà cô không biết làm.
 
Giang Đào cắn răng, đặt điện thoại di động dựa vào hộp khăn giấy, cô mỉm cười rồi ngồi xổm trước bàn trà nhấn nút nghe.
 
Cuộc gọi thông qua, trên màn hình xuất hiện nửa thân trên của Tào An, mái tóc ngắn gọn gàng, anh mặc một chiếc áo len màu đen, có thể là do ánh sáng nên đêm nay da anh hơi trắng, có điều sự thay đổi này không ảnh hưởng đến khí thế mạnh mẽ của anh chút nào, Tào An híp mắt lại khiến Giang Đào có cảm giác nguy hiểm như khi bị sói dữ khóa con mồi, có lẽ không đến mức nguy hiểm nhưng nó quá kích thích nên cô mới hoảng hốt muốn chạy trốn.
 
Cô nhanh chóng nhìn về phía sau anh: "Anh đang ở khách sạn à?"
 
Tào An: "Ừ, do hiệp hội sắp xếp, hai người một phòng."
 
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Màn hình lắc lư rồi chuyển góc nhìn thành camera sau, căn phòng không lớn không nhỏ, vừa đủ đặt hai cái giường đơn, một giường trống rỗng, một giường có một ông chú béo đang ngồi thu dọn vali.
 
Giọng nói của Tào An truyền tới: "Đây là chú Tôn ở cùng với tôi, cũng là người của thành phố chúng ta."
 
Chú Tôn ngẩng đầu, cười phất phất tay về phía này: "Người yêu của Tiểu Tào đúng không? Yên tâm nhé, mấy ngày nay tôi sẽ giúp cô trông chừng Tiểu Tào!"
 
Giang Đào: …
 
Tào An quay camera lại, thấy Giang Đào xấu hổ đến đỏ mặt, anh bèn nói: "Cúp trước đi, tôi ra ngoài tìm một chỗ nào đó đã, lát nữa tôi gọi lại."
 
Giang Đào gật đầu lung tung.
 
Đối tượng xem mắt và người yêu là hai ý nghĩa hoàn toàn khác nhau!
 
Khi cô vẫn lúng túng về cuộc gọi video vừa rồi thì Tào An đã gọi lại.
 
Giang Đào kết nối.
 
Lúc này Tào An đang đứng trước đài phun nước bên ngoài sảnh đón của khách sạn, ánh sáng xung quanh không đủ sáng khiến khí thế của anh càng mạnh mẽ hơn và anh đã mặc thêm một chiếc áo khoác bên ngoài áo len.
 
"Chú Tôn nói đùa thôi, em đừng để ý, tôi đã giải thích mối quan hệ của chúng ta với ông ấy trước khi liên lạc với em rồi."
 
Giang Đào chấp nhận lời giải thích này, điều này rất phù hợp với tính cách của Tào An.
 
Cô chỉ cảm thấy hơi kỳ lạ: "Sao anh không ra ngoài ngay từ đầu?"
 
Tào An: "Tôi muốn giới thiệu bạn cùng phòng của tôi ở đây cho em biết một chút."
 
Giang Đào: "Tôi không cần phải biết ông ấy."
 
Đừng nói chỉ là bạn cùng phòng ba bốn ngày, ngay cả bạn bè thân thiết của Tào An thì bây giờ hai người cũng chưa đến mức đó.
 
Tào An cười: "Em thật sự không hiểu à?"
 
Mặc dù đó là một câu hỏi nhưng giọng điệu thoải mái và tùy ý như thể đây chỉ là một lời nhắc nhở nhỏ, không cần phải trả lời.
 
Giang Đào giật mình, nhớ tới chuyện phiếm về những rắc rối tiềm ẩn khi người đàn ông đi công tác của bà ngoại.
 
Cô cực kỳ lúng túng: "Không phải vì bà ngoại hỏi thăm chuyện đi công tác của anh nhiều quá nên anh mới báo cáo với tôi tất cả mọi chuyện đấy chứ? Thật ra không cần đâu, người già hay suy nghĩ nhiều thôi."
 
Tào An: "Không liên quan gì đến bà ngoại, tôi học theo ba tôi, mỗi lần đi công tác ông ấy đều báo cáo với mẹ tôi."
 
Giang Đào: "... Tình cảm của hai người họ rất tốt."
 
Có vẻ những hoa quả kia có thể phát huy công dụng, Giang Đào ôm khay hoa quả vào lòng, bên trong là một quả dâu tây đỏ tươi, tuy là dâu tây rất nhỏ nhưng đã chín, ăn cực kỳ ngon, cắn một miếng là vừa miệng.
 
Cô ăn xong mới quả mới nhận ra Tào An vẫn đang nhìn cô ăn, Giang Đào đành phải tìm lời: "Bên kia ấm hơn ở đây đúng không?"
 
Tỉnh lị nằm ở phía Nam thành phố Đồng.
 
Tào An: "Cũng tầm đấy, em thích ăn dâu tây à?"
 
Giang Đào: "Bình thường thôi, mỗi mùa tôi đều thích các món khác nhau."
 
Tào An: "Trước đây bà tôi thích trồng rau, bà ấy còn trồng một số loại cây ăn quả như táo, anh đào, hồng ở nhà, sau này chín sẽ đưa cho các cháu nếm thử, ngon hơn hoa quả mua ở cửa hàng nhiều."
 
Giang Đào: "Chắc là nhà anh rất lớn."
 
Bà ngoại cũng có ước mơ trồng các loại rau, tiếc là trong nhà không có đất.
 
Tào An cười, rõ ràng là bị cô nhóc điều dưỡng này chọc cười, bởi vì ngũ quan trên gương mặt và khí chất của anh nên nhìn dưới bóng đêm trông có vẻ không có ý tốt.
 
"Nhà của ông tôi rất lớn, tôi sống trong căn nhà của tôi ở khu chung cư, cũng không có đất nhiều."
 
Giang Đào cảm thấy đề tài này hơi không thích hợp, giống như cô muốn biết cả gốc gác của nhà họ.
 
Cô chuyển chủ đề: "Anh đi đào tạo thì hạng mục ở công viên Minh Hồ bên kia thì làm thế nào?"
 
Tào An: "Mọi thứ đã được sắp xếp xong hết rồi, những ngày này tôi không có ở đấy cũng không sao cả."
 
Giang Đào: "Anh khá rảnh đấy nhỉ."
 
Tào An: "Cũng có lúc tôi bận rộn mà, bà ngoại không có ở đấy sao?"
 
Giang Đào: "Bà ra ngoài khiêu

vũ rồi, khoảng tám giờ mới về, ngày mai anh tập luyện lúc mấy giờ thế, anh có muốn đi ngủ sớm chút không?"
 

Tào An: "Được, tối mai gặp lại."
 
Giang Đào như trút được gánh nặng, tắt cuộc gọi video, cô phát hiện cái nhìn cuối cùng của Tào An hình như hơi lệch đi một chút, không biết là anh nhìn chỗ nào của cô hay là bỗng dưng ngẩn người trong phút chốc.
 
Giang Đào vẫn kiểm tra qua một lượt, xác định áo len và áo khoác của mình đều rất kín đáo, chắc chắn không để lộ cái gì không nên lộ ra, cho dù chỉ là một đường viền.
 
Tào An lại gửi một bức ảnh khác.
 
Trong bức ảnh là một bà lão cao gần bằng bà ngoại cô đang hái anh đào, thấy bị người ta chụp lén, bà ấy mỉm cười và nhìn qua, trông cực kỳ từ ái.
 
Giang Đào đã nhìn thấy những bức ảnh cũ của ông bà Tào An khi còn trẻ, cô biết bà lão này là bà nội của anh.
 
Tào An: Có giống bà ngoại không?
 
Giang Đào: Hai người đều thích cười nhưng bà ngoại phóng khoáng hơn, còn bà nội thì điềm đạm ít nói hơn.
 
Tào An: Đúng, bà cụ có tính cách y hệt em, nghe nói lúc trước bà cũng rất sợ ông cụ.
 
Giang Đào chậm chạp không trả lời.
 
Tào An: Chúc ngủ ngon.
 
.
 
Ngày hôm sau Giang Đào ra khỏi bệnh viện lúc hơn tám giờ tối, cô không muốn về nhà để bà ngoại nghe thấy nên cô đã liên lạc với Tào An trong khi chờ xe buýt bên đường.
 
Tào An ngồi ở bàn làm việc trong phòng khách sạn, anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng mở hai nút trên cùng, để lộ xương quai xanh và một mảng nhỏ phần ngực.
 
Lực tác động cũng khá mạnh.
 
Giang Đào ra vẻ nhìn sang xe buýt bên cạnh.
 
Tào An: "Em vừa tan làm à?"
 
Giang Đào: "Đúng vậy, anh…”
 
Bên anh đột nhiên phát ra tiếng nôn mửa.
 
Tào An liếc mắt nhìn vào phòng tắm, giải thích: "Buổi tối tụ tập ăn tối, chú Tôn uống quá nhiều, tôi vừa đỡ chú ấy lên nên bây giờ hơi nóng."
 
Giang Đào không quen thấy anh như vậy, cô nói dối: "Không sao, xe của tôi đến rồi, lần sau nói chuyện nhé?"
 
Tào An: "Được rồi, đi đường cẩn thận."
 
Giang Đào cười.
 
Xe vẫn chưa đến, cô ngồi trên băng ghế dự bị và lướt điện thoại.
 
WeChat hiện lên tin nhắn mới.
 
Tào An: Tôi không thích uống rượu, buổi tối tôi chỉ uống nhiều nhất một ly bia để đối phó thôi, nếu không những người khác sẽ mời tôi mãi.
 
Giang Đào: Chuyện bình thường mà, tôi hiểu.
 
Tào An: Tôi đi xem chú Tôn đây.
 
Giang Đào không trả lời nữa.
 
Xe buýt đến trạm, bên trong có chỗ trống, Giang Đào chọn một chỗ rồi ngồi xuống, sắp đến trạm, Tào An lại gửi cho cô một bức ảnh, chú Tôn nằm trên giường bên cạnh, khuôn mặt chú ấy đỏ bừng, ngủ như chết.
 
Giang Đào: ?
 
Cô không muốn nhìn thấy một người đàn ông trung niên béo say rượu đâu.
 
Tào An thu hồi ảnh, trả lời: Chứng minh người vừa ở trong phòng vệ sinh là chú Tôn.
 
Giang Đào: Tôi không nghi ngờ gì cả.
 
Tào An: Tôi cứ cảm thấy hình như em đang không vui.
 
Giang Đào dừng một chút: Không liên quan gì đến anh, tiếng nôn mửa hơi ảnh hưởng đến tâm trạng thôi.
 
Tào An: Ngày mai tôi sẽ ra ngoài.
 
Giang Đào ngầm hiểu, cô cũng không muốn bị một người xa lạ nghe hai người bọn họ nói chuyện phiếm.
 
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Buổi tối sau khi bà ngoại đã ngủ, Giang Đào và Phương Nhụy thảo luận về tiến triển của chuyện xem mắt: "Hình như anh ấy rất thích gọi video."
 
Phương Nhụy: "Đó là vì cậu đẹp đó, nếu chồng trong mơ của tớ sẵn sàng gọi video với tớ mỗi ngày thì dù chỉ cần nhìn một cái, chỉ nói một câu là tâm trạng của tớ có thể tốt hơn cả ngày luôn rồi."
 
Giang Đào: "Chồng nào cơ?"
 
Phương Nhụy: "Xuống địa ngục đi. Nói tiếp về Tào đại ca đi, cậu có chán ghét khi anh ấy làm như vậy không?"
 
Giang Đào: "Chưa đến mức ghét, chỉ là không thoải mái bằng lúc nhắn tin thôi."
 
Phương Nhụy: "Tớ hiểu rồi, Tào đại ca biết cậu sợ anh ấy, càng sợ thì càng tạo nhiều cơ hội gặp mặt, nếu không cậu sẽ mãi mãi không quen với nó."
 
Giang Đào: …
 
.
 
Buổi trưa, Giang Đào vẫn chờ bà ngoại ra ngoài rồi gọi video với Tào An.
 
Lần này Tào An mặc một bộ vest màu đen, bên trong là áo sơ mi trắng.
 
Giang Đào hơi sửng sốt, tầm mắt chếch đi một chút, cô quan sát phía sau anh: "Anh đang ở khách sạn à?"
 
Cao An: "Ừ, buổi sáng tôi đến thăm một công ty, vừa quay về đây."
 
Giang Đào: "Còn những người khác thì sao?"
 
Tào An: "Bọn họ đi ăn rồi, tôi không có hứng thú, lát nữa tôi đến nhà hàng khách sạn ăn sau."
 
Giang Đào hiểu được, anh đã cố ý tìm một nơi yên tĩnh gọi video với cô, để không có bất kỳ âm thanh nào khiến cho cô cảm thấy không thoải mái.
 
Giang Đào liếc mắt nhìn mặt anh, không biết có phải là do đã thành thói quen hay vẫn là do mềm lòng mà cô lại cảm thấy ngũ quan của Tào An không còn dọa người như lúc mới gặp mặt, hơn nữa khi thấy anh mặc âu phục này, cô thậm chí còn thấy được một mặt đẹp trai khác của Tào An.
 
"Tối mai anh quay về sao?" Cô hỏi anh.
 
Tào An: "Ừm, mười giờ tối tôi đến trạm, em có muốn ra ngoài ăn khuya không?"
 
Giang Đào liếc nhìn anh một lần nữa.
 
Cô thực sự có thể chạy ra ngoài lúc mười giờ đêm để ăn tối với anh thì anh cũng có thể trở thành người yêu chính thức luôn.
 
Tào An cười: "Không ăn khuya cũng được, tôi đã mua cho bà ngoại một ít đặc sản, tôi đưa đến cửa căn hộ của em nhé?"
 
Giang Đào: "Anh cứ phải đưa vào tối mai sao?"
 
Tào An không nói gì, chỉ nhìn cô.
 
Giang Đào: …
 
Cô nhanh chóng thay đổi thành camera sau, để đôi mắt của con sói hung dữ kia xem TV của mình.
 
Trên màn hình vang lên một tiếng cười trầm thấp ngắn ngủi.
 
Giang Đào nhìn về phía màn hình.
 
Tào An có thể cảm thấy cô không dám nhìn mặt anh, Tào An hạ thấp điện thoại di động khiến Giang Đào vừa hay nhìn thấy lồng ngực bị bộ âu phục màu đen bó buộc của anh.
 
Nếu bó chặt hơn nữa sẽ ảnh hưởng đến vẻ đẹp của hình ảnh mà nếu rộng hơn thì lại không thể hiện cơ bắp mạnh mẽ và sức mạnh tuyệt vời của Tào An.
 
Lần đầu tiên Giang Đào hiểu được hai chữ "cấm dục" là thế nào.
 
Ai cũng có thể nhận ra người đàn ông này có một ham muốn mạnh mẽ trong cơ thể nhưng nó lại bị ràng buộc bởi lý trí, giống như bộ âu phục màu đen kia vậy.

 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện