Năm phút sau, Giang Đào tới đo lại huyết áp và nhịp tim cho Tào An, lần này tất cả đều bình thường.
Người cũng sắp được đưa đến phòng phẫu thuật rồi.
Tiểu phẫu thì cũng là phẫu thuật, làm đối tượng xem mắt với anh, Giang Đào cảm thấy bản thân hẳn là nên quan tâm đến anh một chút.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hộ lý phụ trách đưa Tào An đến phòng phẫu thuật là một người đàn ông ngoài năm mươi tuổi. Loại công việc như hộ lý này, trước khi làm việc đều sẽ được đào tạo chuyên môn để xử lý những công việc lao động tay chân thuần túy không đòi hỏi nhiều kỹ năng. Công việc này nhàm chán, lương lại thấp, không được người trẻ tuổi yêu thích. Nó chỉ phù hợp với một số những người lớn tuổi còn khỏe mạnh. Đương nhiên những bệnh nhân có tình trạng sức khỏe đặc thù sẽ được sắp xếp điều dưỡng chuyên nghiệp đến phụ trách.
Hộ lý đẩy xe lăn đến để Tào An ngồi lên.
Tào Chính Quân quan tâm con trai: “Ba đi cùng con nhé?”
Lúc người bệnh làm phẫu thuật, người thân trong gia đình đều sẽ lo lắng bất an đứng bên ngoài chờ đợi, trong phim truyền hình đều diễn như thế cả.
Tào An mặt mày vô cảm: “Không cần đâu.”
Giang Đào giải thích với ba Tào: “Bên kia được phân ra làm khu vực chờ và phòng phẫu thuật, chú qua đó cũng chỉ có thể đứng ở phía ngoài cùng của sảnh chờ để đợi, không thể đến gần phòng phẫu thuật đâu ạ. Chú ngồi chờ ở phòng bệnh cũng vậy thôi.”
Không nhất thiết phải kiên trì thêm nữa, Tào Chính Quân nghe theo lời cô, ông ngồi xuống chiếc giường gấp dành cho người chăm sóc bệnh nhân đặt bên cạnh cửa sổ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hộ lý đẩy Tào An ra ngoài.
Giang Đào cũng theo phía sau, cô thuận tay đóng cửa phòng bệnh lại.
Giang Đào lại dặn dò một số điều cho hộ lý thêm một lần nữa, nói xong cô nhìn Tào An đang ngồi trên xe lăn.
Tào An vẫn luôn quan sát cô, anh khoác lên mình bộ quần áo rộng rãi dành cho bệnh nhân, khuôn mặt trầm mặc uy nghiêm mang khí chất của một con sói hung ác, không một chút tì vết.
Thậm chí Giang Đào còn cảm thấy những lời an ủi anh mà cô đã chuẩn bị kỹ càng lúc trước giờ đây đã không còn cần thiết nữa, ánh mắt cô và anh chạm nhau rồi rời đi. Trước khi hộ lý chưa phát giác ra điều gì đẩy anh đi, cô còn thì thầm: “Chủ nhiệm Lữ sẽ phẫu thuật cho anh, ông ấy rất giỏi, anh đừng lo lắng.”
Tào An gật đầu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hộ lý đẩy anh rời đi.
Xe lăn bánh ra khỏi cửa khu điều trị nội trú, lúc chuyển hướng đến thang máy, Tào An nghiêng đầu, cách một lớp cửa kính, anh thấy cô vẫn đang đứng trên hành lang giữa phòng bệnh số bảy và số tám. Sau khi ngẩn ra, cô bật cười, vẫy vẫy tay với anh, mặt mày rạng rỡ.
Chỉ là không biết nụ cười ấy Giang Đào dành riêng cho anh, hay đó là sự quan tâm ấm áp như gió xuân mà cô điều dưỡng Tiểu Đào dành cho mỗi một bệnh nhân mà mình chăm sóc.
Ca phẫu thuật của Tào An diễn ra rất thuận lợi, chỉ mất một tiếng là hoàn thành, sau khi quan sát thêm một khoảng thời gian, anh mới được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật.
Giang Đào đang đứng ngoài cửa phòng bệnh chờ đợi.
Tào Chính Quân, chú Vương đều ở đó, hai người đàn ông cường tráng đến hỗ trợ đỡ Tào An lên giường bệnh, tác dụng của thuốc gây mê chưa hết khiến ý thức của Tào An vẫn còn chưa thực sự tỉnh táo. Tuy vậy anh vẫn luôn dõi nhìn theo Giang Đào.
Giang Đào rất bận rộn, giờ phút này cô chỉ là một điều dưỡng chuyên nghiệp, đợi đến khi tình trạng của Tào An đã hoàn toàn ổn định trở lại, cô dặn dò thêm một vài điều cần chú ý sau phẫu thuật rồi lại tiếp tục đi xem những bệnh nhân khác.
Lần gặp mặt tiếp theo là lúc Giang Đào tới thay túi truyền dịch cho anh.
Khi ấy, Tào An đã hoàn toàn khôi phục lại ý thức. Anh trầm mặc nằm trên giường bệnh, phòng bệnh sáng trưng, anh hiếm khi nhìn Giang Đào từ góc độ thấp như này. Da cô trắng, bộ đồ điều dưỡng cũng rất trắng, xung quanh cô giống như được bao phủ bởi một vầng sáng ôn hòa.
Bệnh nhân nhìn chăm chú vào động tác của điều dưỡng y tế là điều bình thường, Tào Chính Quân cũng không thể phân biệt được rốt cuộc thì liệu con trai mình có ý gì khác với cô điều dưỡng nhỏ này không.
Mà hành vi của cô điều dưỡng nhỏ này cũng rất bình thường, một ánh mắt cũng không thèm liếc nhìn ông, nếu như cô là người xem mắt cùng con trai ông, lẽ nào không nên đến chào hỏi người lớn trong nhà một tiếng sao?
Sau khi suy nghĩ như vậy, Tào Chính Quân xóa bỏ mọi nghi ngờ về Giang Đào.
Điều dưỡng trưởng khoa Vương Hải Yến dành ra chút thời gian đến thăm cháu trai.
Tào Chính Quân hỏi bà: “Em giới thiệu cô điều dưỡng nào cho thằng bé thế?”
Vương Hải Yến vừa nghe xong đã hiểu ra, đương nhiên là bà đứng về phía bọn trẻ, bà cười: “Nếu xem mắt thành công thì sớm muộn gì cũng sẽ gặp mặt thôi, bây giờ còn chưa thành đâu, anh vội vàng làm gì, hấp ta hấp tấp, đừng dọa người ta sợ.”
Đào Chính Quân: “Cô gái ấy đã dám đi xem mắt với Đại An rồi lại còn có thể sợ tôi sao? Không phải chứ dù sao thì tôi cũng thích cười, nhìn còn hiền lành hơn Đại An nhiều đó.”
Vương Hải Yến nhìn gương mặt tươi cười của ông anh rể “hiền lành”, nhất thời bà không biết có nên nói ra lời thật lòng không.
Sau khi bà rời đi, Tào An cũng đuổi luôn ông ba ruột về, chỉ còn một mình chú Vương ở lại chăm sóc anh.
Chú Vương cẩn thận lại ít nói, hơn nữa chú cũng không biết quan hệ giữa anh với Giang Đào nên là người phù hợp nhất.
Hơn năm giờ chiều, bác sĩ nội trú - bác sĩ Tống đến kiểm tra phòng, phía sau còn có hai bác sĩ thực tập, sau đó nữa chính là Giang Đào.
Bác sĩ Tống năm nay ba mươi tuổi, là bác sĩ trẻ trong bệnh viện. Dáng người anh không cao nhưng lại rất thích cười, từ trước đến nay chưa từng nghiêm khắc phê bình các điều dưỡng. Các điều dưỡng trẻ trong bộ phận tiếp nhận bệnh nhân nội trú đều rất thích làm quen với anh.
Sau khi kéo rèm ra, bác sĩ Tống kiểm tra tình trạng miệng vết thương cho Tào An, Giang Đào chỉ cần đứng ở phía sau là được.
“Có thể tháo bỏ ống thông niệu đạo rồi.”
Bác sĩ Tống nói xong còn cười nhìn Giang Đào: “Có cần tôi giúp không?”
Rõ ràng là bác sĩ Tống cũng đã nghe nói đến chuyện xấu hổ của Giang Đào với đối tượng xem mắt.
Bị trêu chọc trước mặt nhiều người như vậy, Giang Đào trực tiếp “đỏ như tôm luộc”.
May mà mặc dù bác sĩ Tống nói năng không khoan nhượng ai nhưng anh vẫn giang rộng vòng tay nhân ái để giúp đỡ Giang Đào với Tào An - người đang tạm thời không còn hơi sức quấn lại băng gạc thêm một lần nữa - tránh khỏi tình cảnh càng xấu hổ hơn.
Tám giờ tối hôm nay Giang Đào tan ca, trước khi đi thay quần áo, cô mới thực sự đến thăm Tào An còn trước đó đều chỉ vì tính chất công việc.
Giường số 2, giường số 3 đều kéo kín rèm, rèm bên giường của Tào An chỉ kéo vào một nửa, anh để mở hướng phía đối diện cửa sổ.
Giường gấp cho người chăm sóc bệnh nhân vẫn còn đang để ở dạng ghế, đặt ở vị trí ban đầu.
Giang Đào lách người qua nhìn tay trái Tào An đang đặt trên ngực, trong tay còn cầm điện thoại, hai mắt anh cụp xuống, không biết đang nghĩ đến điều gì.
Thấy cô, Tào An đặt điện thoại xuống, ánh mắt tự nhiên mà nhìn thẳng mặt cô.
Giang Đào đi đến giữa giường bệnh, nhìn chiếc chăn đắp lên một nửa trên người anh: “Sắp tan ca rồi nên tôi đến thăm anh, chú Vương đâu?”
Tào An: “Bây giờ tôi đã có thể xuống đất đi lại nên để chú ấy quay về rồi.”
Anh chỉ làm phẫu thuật nội soi, miệng vết thương không lớn, có thể tự mình đến phòng vệ sinh, mặc dù đi lại hơi chậm nhưng cũng không cần phải có người bên cạnh giúp đỡ.
Giang Đào lại cảm thấy anh đang cậy mạnh: “Có người bên cạnh tốt xấu gì cũng có thể giúp anh lấy nước mà.”
Tào An nhìn sang bàn để đồ bên cạnh, bên trên mặt bàn có hai bình nước