Đối Tượng Xem Mắt Có Vẻ Ngoài Rất Dữ

Chương 26


trước sau


*Từ chương này nam nữ chính bắt đầu đổi xưng hô anh - em.
 
Buổi sáng, Giang Đào mới mơ mơ màng màng ngủ thì chợt nghe thấy âm thanh thông báo có tin nhắn mới.
 
Cô lật người, cầm lấy điện thoại di động đặt ở trên tủ đầu giường lên, màn hình hiển thị mới bảy giờ rưỡi. 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Đối với người phải trực ca đêm tối nay như Giang Đào mà nói thì thời gian này thực sự còn rất sớm.
 
Tin nhắn là của Tào An gửi tới: Vết thương kia hôm nay đã hết đau rồi, anh có thể tự lái xe được.
 
Giang Đào cắn răng: Không phải tối hôm qua vẫn còn đau à?
 
Lúc ấy anh đột nhiên nắm lấy tay cô, Giang Đào chỉ nhẹ nhàng giãy ra mà anh đã nhanh chóng che miệng vết thương lại, cái điệu bộ kia như thể cô đã động tới vết thương rồi!
 
Tào An: Muốn nghe lời nói thật không?
 
Giang Đào: Không muốn.
 
Cũng không cần thiết, bởi vì cô hiểu rất rõ, anh không chỉ giỏi đào hố mà đóng kịch còn rất thuần thục!
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lẽ ra người này phải sở hữu gương mặt hồ ly thay vì sói dữ mới đúng.
 
Tào An: Em đã ăn sáng chưa?
 
Giang Đào nhìn rèm cửa vẫn còn đóng chặt của mình, nói dối: Ăn rồi.
 
Tào An: Vậy sáng nay cùng đi xem phim nhé? Phim hoạt hình DreamWorks gần đây khá nổi tiếng đấy.
 
Giang Đào còn chưa quen lắm với mối quan hệ yêu đương mới thình lình xác nhận vào tối hôm qua nên cô không vội đồng ý ngay mà dựa vào đầu giường gõ chữ: Anh còn thích xem DreamWorks sao?
 
Tào An: Chuyện chính ở đây không phải là phim đâu.
 
Giang Đào bị một câu này làm đỏ mặt.
 
Theo mối quan hệ dần thay đổi, từng câu chữ của anh cũng dần mất đi phong cách lịch sự và hơi lạnh nhạt trước đây.
 
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tào An: Lúc mười giờ có một suất chiếu phim, sau xem xong vừa hay có thể ăn trưa luôn, được không?
 
Giang Đào thoáng do dự nhưng cuối cùng cũng nhắn lại: “Được.”
 
Tào An: Vậy chín giờ anh đến đón em nhé?
 
Giang Đào: Vâng.
 
Cô rời giường rửa mặt, ăn xong bữa sáng yêu thương của bà ngoại cũng chỉ mới tới tám giờ.
 
Bà ngoại: “Cháu còn chưa nói với bà sao Tiểu Tào lại theo đuổi cháu đâu?”
 
Giang Đào nhét quần áo cần giặt vào máy giặt, cô cúi xuống cài đặt chế độ giặt rồi “tố cáo” Tào An với bà ngoại: “Anh ấy dùng miệng lưỡi lừa cháu, cố ý khen cháu rất bình tĩnh ở trước mặt ba của anh ấy. Cháu nhớ anh ấy đối xử với bà cũng rất tốt nên nhất định phải lịch sự một chút, nếu không đến khi ba anh ấy biết thân phận của cháu thì sẽ có thể cảm thấy cháu không đủ lễ phép đúng không, đến lời chào hỏi cũng không nói được…”
 
Bà ngoại hiểu ra: “Nếu cháu đã suy xét đến vấn đề người lớn trong nhà thì có thể thấy trong lòng cháu đã chấp nhận Tiểu Tào rồi. Tiểu Tào nhìn bên ngoài cẩu thả nhưng bên trong lại tinh tế, cháu nên lập tức bắt lấy cơ hội đánh tiếng bật đèn xanh cho nó đi chứ?”
 
Giang Đào quay lại với vẻ mặt chán nản.
 
Bà ngoại cười: “Cháu đừng buồn bực, thật ra bà cảm thấy Tiểu Tào rất đáng tin cậy. Bà ngoại nói với cháu cái này, đàn ông đi xem mắt luôn rất nhạy bén, rất dễ dàng nhìn ra đằng gái có cảm giác với mình hay không. Nếu như có cảm giác thì lập tức xác định quan hệ, đây là yêu đương bình thường, chỉ sợ gặp phải loại đàn ông rõ ràng nhìn ra đối phương thích mình nhưng vẫn cố tình không vạch rõ, lúc nào cũng mập mờ để lợi dụng. Sau một thời gian, cậu ta phát hiện có người tốt hơn thì lập tức bỏ cũ theo mới, nhà gái có chỉ trích cậu ta thì người ta lại vặn lại một câu tôi từng nói thích cô sao? Loại người xảo quyệt này mới là đáng ghét nhất.”
 
Trong lòng Giang Đào khẽ xao động.
 
Cô biết bà ngoại nói đúng, bởi vì khi học đại học, trong lớp cô có một bạn học nữ đã từng gặp phải loại đàn ông cặn bã này, nghe nói còn từng đi thuê phòng với cô ấy. Trong ngành điều dưỡng không có quá nhiều sinh viên nam, tên đó cũng khá nổi tiếng, anh ta còn ăn cơm, xem phim với người con gái khác nên bạn nữ kia tới chất vấn, tên cặn bã kia còn trả lại một cách hợp lý hợp tình: “Là cô vẫn luôn theo đuổi tôi, tôi chỉ đồng ý ngủ với cô chứ chưa từng đồng ý yêu đương với cô.”
 
Bạn nữ kia vừa tức giận vừa uất ức, khóc lóc náo loạn cả lên, tin tức lan truyền rồi truyền tới ký túc xá của Giang Đào.
 
Cho nên tên cặn bã này bị toàn bộ ký túc xá của các cô vô cùng phỉ nhổ, nói rằng nếu chuyên ngành bên kia đổi thành nam nhiều hơn nữ thì chắc chắn anh ta không thoát khỏi kiếp độc thân đâu.
 
Lại nói đến mình và Tào An, Giang Đào không thể phủ nhận rằng hảo cảm của cô đối với Tào An đã vượt qua quan hệ xem mắt, mà Tào An lại quá mức nhạy bén, lập tức đào hố gài bẫy vô cùng nhanh gọn.
 
Điều này chứng tỏ ít nhất sự phát triển của cuộc xem mắt cơ bản vẫn khá bình thường, không ai muốn níu kéo đối phương.
 
Trải qua nhiều lần xem mắt nhiều lần như thế, Giang Đào cũng không ảo tưởng có được chuyện tình cảm lãng mạn được như trong phim truyền hình, chỉ cần tìm được một người đàn ông đáng tin cậy, có thể nảy sinh tình cảm cũng là đã tốt lắm rồi.
 
*
 
Chín giờ, xe của Tào An dừng ngoài cửa.
 
Bà ngoại đã đi tới quảng trường nhỏ từ nãy rồi, Giang Đào khóa cửa lại, mang theo một chiếc túi xách nhỏ đựng điện thoại di động.
 
Mặt trời quá chói chang, báo hiệu mùa hè nóng nực sắp đến. Tào An đứng trước xe, trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đen mỏng.
 
Anh đứng thẳng người, áo sơ mi chỉ lỏng lẻo đã có thể mơ hồ phác họa ra bộ ngực và cơ bụng rắn chắc bên trong, khi anh cử động thì lại càng lộ rõ, đặc biệt là hai cánh tay thon dài.
 
Dù sao thì tối hôm qua Giang Đào cũng còn đeo khẩu trang, hôm nay lại không có thứ gì che chắn nên chỉ bị anh liếc mắt một cái mà cô đã cảm giác như mình sắp bốc hơi.
 
Lúc trước cô còn có thể cụp mắt xuống nhưng bây giờ chỉ cần hạ thấp tầm mắt là vừa vặn đối diện với thắt lưng và bụng dưới của anh…
 
Giang Đào quay mặt đi, hối hận vì đã đồng ý đi xem bộ phim này cùng anh.
 
Hôm nay cô mặc một chiếc váy trắng, từ trên xuống dưới nhìn rất tươi tắn, chỉ là khuôn mặt đỏ bừng của cô đã phá hủy sự hài hòa và tự nhiên kia.
 
Tào An vừa kinh ngạc trước da mặt mỏng của điều dưỡng Tiểu Đào, vừa không muốn cô quá căng thẳng nên bèn hỏi: “Có phải bị cảm nặng thêm không?”
 
Một lý do khác khiến Giang Đào căng thẳng là sợ sau khi gặp mặt thái độ của anh sẽ “ghẹo người” giống như những câu chữ khi anh nhắn tin. Những câu chữ kia cô còn có thể đối phó nhưng nếu anh đến nắm tay hoặc làm những hành động thân mật khác, đẩy nhanh quá trình thì cô sẽ hoảng sợ.
 
Nghe giọng điệu vẫn trầm thấp lịch sự như trước kia của anh, Giang Đào mới thuận nước đẩy thuyền gật đầu, quay đầu nhìn về phía cửa nhà: “Em đi lấy khẩu trang.”
 
Tào An: “Đi đi.”
 
Giang Đào như trút được gánh nặng, sau khi về nhà thì cô soi gương ở cửa ra vào trước, thấy mặt của mình đỏ như trái dâu tây thì thầm trách bản thân không có nghị lực.
 
Sau khi đeo khẩu trang che mặt, Giang Đào cũng cố tỏ ra tự nhiên ngồi vào ghế phụ lái.
 
Tào An thắt dây an toàn.
 
Giang Đào liếc nhìn vị trí vết thương của anh, cô không yên tâm hỏi: “Thật sự không sao chứ?”
 
Tào An: “Vào khu vực nội thành anh sẽ đi chậm, yên tâm đi.”
 
Giang Đào nhìn ra ngoài cửa sổ, nói về tình hình thời tiết gần đây: “Dường như thoáng cái đã tới mùa hè rồi.”
 
Tào An nhìn cô: “Nhanh thật.”
 

Cô hạ cửa sổ xe xuống, làn gió dịu nhẹ thổi vào trong xe khiến tóc mái bên tai của Giang Đào bay tứ tung, dán vào trên gò má trắng nõn của cô, làn gió ấy cũng thổi bay đi hơi nóng.
 
Nửa đường, Giang Đào tháo khẩu trang xuống, cô không còn cảm thấy xấu hổ nữa.
 
Đến trung tâm thương mại, hai người sóng vai bước đi, nghiêng đầu chỉ có thể nhìn thấy bả vai căng cứng của Tào

An, còn cô thì cũng không thoải mái tự nhiên lắm.
 
Hai người mua trà sữa ở quán trà sữa gần cổng trung tâm thương mại rồi đi bộ đến rạp chiếu phim để lấy vé.
 
Buổi sáng trong rạp chiếu phim, không gian trong phòng rất vắng vẻ, Giang Đào và Tào An ngồi xuống ở khu vực xem tốt nhất. Sau đó mãi cho đến khi bắt đầu phát sóng, tổng cộng cũng chỉ có khoảng mười người.
 
Ngồi ở hàng phía trước bọn họ là một cặp tình nhân, người đàn ông ôm một hộp bắp rang, người phụ nữ thân mật dựa vào bả vai người yêu mình, lâu lâu lại ăn một miếng.
 
So sánh với bọn họ, Giang Đào và Tào An ngồi trên ghế không cử động nhiều. Ban đầu Giang Đào còn lo lắng Tào An có thừa dịp trong tối mà sẽ nắm tay cô không, có điều phòng bị rất lâu mà anh cũng không hề nhúc nhích nên Giang Đào cũng dần quên mất, nhập tâm vào nội dung của bộ phim.
 
Đây là một bộ phim hoạt hình về gia đình và tình yêu, tình tiết đơn giản thú vị, kéo dài trong một tiếng bốn mươi phút.
 
Khi đèn bật sáng, Giang Đào còn chưa đã thèm.
 
Tào An: “Cũng được đấy chứ?”
 
Giang Đào: “Em cảm thấy khá hay.”
 
Lúc này, cặp đôi ở hàng trước đứng lên, lúc đi ra người nam ở phía trước, người nữ ở phía sau, hai người tay nắm tay.
 
Giang Đào lập tức quay đi.
 
Tào An đi trước, dáng người cao lớn, một tay cầm túi trà sữa mà cô uống, tay kia buông thõng một cách tự nhiên.
 
Giang Đào yên lặng đi theo phía sau anh.
 
Nhà hàng ở cùng một tòa nhà với rạp chiếu phim, Giang Đào vào nhà vệ sinh, khi quay lại thì thấy Tào An đang nói chuyện điện thoại với ai đó.
 
Chờ đến khi cô ngồi xuống đối diện thì Tào An cũng gọi xong, anh nhìn cô giải thích: “Lúc trước mẹ anh đi công tác, hôm nay đã về rồi.”
 
Giang Đào: “Anh làm phẫu thuật, chắc là dì rất sốt ruột muốn gặp anh, nếu không thì bữa trưa hôm nay hủy đi?”
 
Tào An: “Đã giải thích rồi, mẹ anh bảo anh cứ vui vẻ ở cùng em đi.”
 
Giang Đào: …
 
Rất nhiều cô gái khi yêu đương đều không vội để người lớn trong nhà biết, vậy mà Tào An không hề che giấu, đây là tính cách cá nhân của anh hay sự khác biệt chung trong cách suy nghĩ của đàn ông và phụ nữ?
 
Người phục vụ mang tới hai ly nước, đều là nước cam.
 
Giang Đào nhìn Tào An, cô khẽ vuốt ly thủy tinh nói: “Lần sau đừng gọi nước cam nữa, em không thích uống lắm.”
 
Lần đầu tiên gặp mặt là bởi vì quán thịt nướng không có nhiều loại nước trái cây để chọn nên cô mới tùy tiện chọn nước cam.
 
Có lẽ là do lần ở quán đồ nướng đó nên anh mới cho rằng cô thích uống nước cam, vì thế đã trực tiếp gọi thay cô, Giang Đào xuất phát từ phép lịch sự mà không phản đối.
 
Nhưng bây giờ quan hệ đã được xác định, trong tương lai chắc chắn sẽ có nhiều cuộc hẹn hò, Giang Đào không muốn tiếp tục uống nước cam nữa.
 
Tào An lập tức đưa thực đơn qua: “Em chọn lại cái khác đi, hai ly này để anh uống.”
 
Giang Đào nắm lấy cái ly trước mặt: “Không cần đâu, lần sau rồi đổi.”
 
Tào An cũng không cố bảo cô đổi nữa.
 
Giang Đào nương theo chủ đề về mẹ anh, cô bèn hỏi: “Dì làm công việc gì vậy?”
 
Tào An: “Hí khúc, kinh kịch.”
 
Giang Đào lộ ra vẻ thán phục, trong đầu đã hiện ra hình ảnh một vị mỹ nhân danh giá, cổ điển và tao nhã diễn hí khúc.
 
Dường như Tào An nhìn ra cô đang nghĩ gì nên mở điện thoại đưa cho cô.
 
Giang Đào nhìn thấy một bức ảnh khá cũ, bên trên là một người phụ nữ trang điểm rực rỡ như những người phụ nữ xinh đẹp tiên phong trong thời đại đó.
 
Tào An: “Công việc của bà ấy khá đặc biệt, tính cách cũng không khác người bình thường là mấy, em không cần có cảm giác xa cách đâu.”
 
Giang Đào nhìn ảnh chụp rồi lại nhìn Tào An chớp mắt cười: “Hai người không giống nhau lắm.”
 
Tào An: “Đúng vậy, anh giống ba anh.”
 
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Di truyền thật kỳ lạ, mỹ nữ hai đời cũng không thể thay đổi được vẻ ngoài hung dữ truyền thừa của đàn ông nhà họ Tào.
 
Giang Đào đột nhiên nghĩ tới lời trêu chọc của đồng nghiệp, nếu cô gả cho Tào An thì liệu có thể sinh ra một đại ca nhỏ nữa hay không? Thậm chí, sinh một cô con gái nhỏ hung dữ?
 
Cô nhanh chóng cắt đứt dòng liên tưởng không mấy tốt đẹp này.
 
“Ảnh chụp người nhà trong điện thoại của anh còn rất nhiều.” Giang Đào trả điện thoại lại.
 
Tào An giải thích: “Năm trước ăn tết, trong nhà sắp xếp lại ảnh chụp nên tiện tay chụp mấy tấm, em muốn xem nữa không?”
 
Giang Đào cười gượng: “Hình như em đều xem hết rồi.”
 
Tào An tuyệt đối là đằng trai đặc biệt nhất mà cô từng xem mắt, mới đầu mà đã đưa ảnh chụp người nhà ra, có lẽ là muốn chứng minh các thành viên trong gia đình anh rất bình thường? 
 
Trời sinh mặt mày hung dữ, chỉ có thể nghĩ cách mau chóng đánh tan hiểu lầm của đằng nhà gái về bối cảnh của mình càng sớm càng tốt.
 
Giang Đào bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề, cô nhìn ly nước cam hỏi: “Trước kia anh xem mắt với người khác cũng sẽ cho đối phương xem ảnh chụp gia đình anh hả?”
 
Tào An nhìn cô đáp: “Không có, chỉ ăn cơm bình thường, tấm ảnh này chỉ cho mỗi em xem.”
 
Lông mi Giang Đào khẽ run lên, cô mạnh mẽ bình tĩnh nói: “Có lẽ anh để các cô ấy hiểu rõ hơn về anh thì anh sẽ thoát ế từ lâu rồi.”
 
Tào An: “Không cần thiết, anh chỉ tranh thủ người anh muốn tiếp tục tìm hiểu thôi.”
 
Giang Đào: …
 
Không khí xung quanh lại bắt đầu nóng lên, cho đến khi bị người phục vụ bưng đồ ăn lên đã phá vỡ nó.
 
Hai người gần như không nói gì dùng xong cơm trưa, buổi hẹn hò hôm nay cũng kết thúc, Tào An phải về nhà gặp mẹ, Giang Đào muốn ngủ trưa để chuẩn bị cho ca đêm.
 
Chiếc xe Jeep màu đen dừng lại ở tòa nhà thứ năm, Tào An không chờ Giang Đào mà tháo dây an toàn xuống xe trước.
 
Động tác của Giang Đào chậm đi một chút, sau khi xuống xe, cô thấy Tào An vòng từ phía cốp xe lại gần, ở trong tay anh…
 
“Buổi hẹn hò đầu tiên mà, phải trang trọng một chút.”
 
Tào An ôm bó hoa hồng đã để trên xe cả buổi sáng nhưng vẫn còn tươi rói và ướt át.
 
Trên đường không có nhiều người nhưng cũng không phải không có, tất cả bọn họ đều nhìn về phía cô, bao gồm cả bà cụ Lý bên cạnh đúng lúc dẫn cháu trai ra khỏi cửa, lập tức ồ lên một cách đầy khoa trương.
 
Khuôn mặt của Giang Đào sắp trở nên đỏ hồng như màu hoa hồng, Tào An nâng lên một lần nữa, cô mới lúng túng nhận lấy. 
 
Rất nặng.
 
Đột nhiên, giọng nói trầm ấm của anh vang lên trên đỉnh đầu: “Bạn gái?”
 
Giang Đào: …
 
Cô ôm hoa chạy đi, chạy vào cửa nhà thì lập tức lấy chìa khóa ra mở cửa, mặc kệ bà ngoại đang lén lút đang xem kịch ngoài cửa sổ ở phòng khách, cô chạy một mạch vào phòng ngủ.
 
Cô dùng tốc độ nhanh nhất có thể để kéo rèm cửa phía nam, bây giờ Giang Đào mới ngồi trên giường, trái tim đập loạn nhịp.
 
Ngoài cửa sổ, Tào An chào bà ngoại ở bên trong rồi quay lại xe, sau khi lái ra khỏi khu chung cư thì dừng lại bên đường, gửi cho cô một tin nhắn: Lần này coi như đồng ý rồi đúng không?
 
Mặt Giang Đào còn rất nóng, cô cũng không đáp lại.
 
Ba phút sau, Tào An: Anh vẫn đang đợi.
 
Giang Đào: Vâng.

 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện