Nhiệt độ trong nhà hàng hơi cao nên Giang Đào cởi áo khoác ra đặt qua một bên chỗ ngồi.
Tào An ngước mắt lên nhìn lại.
Cô điều dưỡng nhỏ chỉ mặc một chiếc áo len màu trắng mỏng manh khiến thân hình cô càng có vẻ mảnh mai hơn, phối hợp với biểu cảm bồn chồn và căng thẳng kia làm anh cứ có cảm giác như cô bị mình túm cổ ép ra ngoài hẹn hò vậy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tào An biết rất rõ ràng hình tượng của mình ở trong mắt người ngoài là như thế nào.
Nếu là những thứ trời sinh thì anh cũng không muốn phí công mất sức che giấu mà làm gì. Hôn nhân là chuyện cả đời nên anh không thể vì muốn cưới một cô vợ mà cố ý biến thành một người khác được.
Nhân viên phục vụ bưng thức ăn lên.
"Có cần tôi giúp một tay không ạ?"
"Không cần đâu, chúng tôi tự làm được rồi."
Sau khi từ chối nhân viên phục vụ, Tào An kẹp mấy miếng thịt đặt lên trên vỉ nướng.
Giang Đào nhìn vào tay anh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Có được một hình thể rắn chắc cao lớn như này nên bàn tay của Tào An cũng vừa dài vừa lớn, màu da lúa mạch khiến người ta có cảm giác tràn ngập sức mạnh.
Thậm chí Giang Đào còn nghi ngờ anh đủ khả năng để dễ dàng bẻ cong cái kẹp thịt nướng làm bằng chất liệu thép không gỉ kia.
Lớn đến ngần này rồi nhưng đây vẫn là lần đầu tiên Giang Đào được tiếp xúc với một người đàn ông như thế này trong cuộc sống thực tế.
"Em đang sợ tôi hay là vốn không giỏi xã giao vậy?" Bỗng nhiên Tào An ngước mắt lên nhìn cô rồi hỏi.
Giang Đào nhanh chóng phát hiện ra Tào An im lặng khiến người ta đứng ngồi không yên nhưng anh vừa mới mở miệng một cái lại càng khiến người ta thấp thỏm hơn.
"Mỗi cái có một tý." Hai tay Giang Đào nâng cái ly thuỷ tinh lên nhấp một ngụm nước chanh.
Tào An: "Dì giới thiệu về tôi với em như thế nào vậy?"
Giang Đào cân nhắc từ ngữ rồi tổng kết lại: "Bà ấy nói về những thứ như tuổi tác với trình độ học vấn, chiều cao cơ thể các thứ, còn nói nhân phẩm của anh cực kỳ tốt nữa."
Cái câu "dáng người phong độ" kia nói ra sẽ hết sức mập mờ. Câu "nhà có điều kiện" thì quá là tầm thường. Còn câu "ăn nói vụng về quá nên chưa yêu đương bao giờ" lại hoàn toàn là một lời nói dối để che giấu khí chất đại ca của anh!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Điều dưỡng trưởng thật đúng là đào hố chôn người ta quá mà.
Tào An: "Tôi cũng không thể nói rằng nhân phẩm của bản thân tốt nhường nào được, có điều quả thật tôi không phải người xấu đâu. Lúc nào tôi cũng tuân thủ pháp luật hết."
Giang Đào gật đầu.
Mặc dù điều dưỡng trưởng gài bẫy cô nhưng cô tin rằng điều dưỡng trưởng sẽ không giới thiệu một phần tử phạm tội cho cô.
Tào An lật thịt trên vỉ nướng một cái. Bỗng nhiên màn hình chiếc điện thoại di động đang đặt bên cạnh của anh sáng lên.
Anh cầm điện thoại di động lên nghe trong khi vẫn tiếp tục cụp mắt xuống lật thịt.
Giang Đào không nghe được tiếng của người ở đầu bên kia điện thoại, chỉ nghe Tào An lời ít ý nhiều đáp lại.
"Chôn xong rồi hả?"
"Chiều nay tôi sẽ qua đó. Chuẩn bị chôn tiếp đi."
Giang Đào: ...
Mấy vị khách đang dùng cơm ở mấy bàn quanh đó: ...
Chôn cái gì cơ? Không phải như bọn họ nghĩ đấy chứ? Ở nơi công cộng mà ngang tàng phách lối quá vậy, không phải là đại ca xã hội đen nào đấy chứ?
Khu vực phòng ăn vốn đã áp suất thấp bây giờ lại càng trở nên lặng ngắt như tờ. Giang Đào còn nghe rõ tiếng thực khách ở bàn hơi chếch phía đối diện nuốt đồ uống ừng ực nữa.
Tào An để điện thoại di động xuống. Thịt đã nướng chín rồi nên anh kẹp trước mấy miếng ra khỏi vỉ cho Giang Đào.
Giang Đào cố gắng cong khoé môi lên nở một nụ cười: "Cảm ơn anh."
Tào An: "Đừng khách sáo."
Mỗi lần cho thịt lên nướng anh đều cho gấp đôi số lượng, nướng chín phần ăn cho cả hai người luôn để tránh việc nhường nhịn nhau.
Nhưng khẩu phần ăn của Giang Đào nhỏ nên thấy Tào An lại muốn kẹp thịt cho mình, cô vội vàng giơ tay ra nhẹ nhàng ngăn anh lại: "Anh ăn đi, tôi đã gần no rồi, húp thêm một bát cháo nữa là no."
Tào An nhìn cô: "Em no rồi thật hả?"
Giang Đào ép buộc bản thân nhìn thẳng vào mắt anh một lần: "Thật mà."
Tào An không bắt ép nữa mà kẹp thịt nướng trên vỉ vào đĩa thức ăn của mình.
Giang Đào chậm rãi húp cháo. Tào An hỏi cái gì cô cũng cười cười trả lời nhưng không có lần nào là chủ động tìm đề tài để nói với anh.
Lúc hai người bắt đầu ăn hoa quả thì Tào An hỏi: "Buổi chiều tôi còn việc bận. Nhà em ở đâu? Tôi sẽ đưa em về."
Giang Đào: "Không cần phiền anh đâu. Tôi tự đón xe về là được rồi. Quãng đường từ đây về nhà tôi cũng không xa lắm."
Tào An: "Chuyện của tôi cũng không gấp. Hay là để tôi đưa em về."
Giang Đào: "Thật sự không cần đâu..."
Cô vừa nói được nửa câu đã đối mặt với ánh mắt im ắng nhưng lại tự động được bao phủ bởi một lớp cảm xúc cực kỳ nguy hiểm kia. Giang Đào không khỏi thuận theo: "Được rồi, vậy làm phiền anh nhé."
Giang Đào cắn một miếng dâu tây rồi âm thầm khích lệ bản thân rằng kiên trì thêm nửa tiếng đồng hồ nữa thôi là có thể đường anh anh đi, đường tôi tôi đi với Tào An rồi. Lúc đó cô sẽ được giải thoát hoàn toàn.
Quầy tính tiền nằm ở cửa ra vào nhà hàng. Giang Đào đi theo Tào An ra đó tính tiền. Lúc đứng trước quầy, cô lấy hết can đảm để thương lượng với anh: "Chúng ta chia đôi nhé?"
Tào An cúi đầu nhìn về phía sau.
Cô điều dưỡng nhỏ rũ mắt xuống, căng thẳng đến nỗi chân run bần bật sắp đứng không vững nữa.
Tào An: "Tôi trả tiền trước đã rồi lại gửi hoá đơn cho em sau."
Giang Đào thở phào nhẹ nhõm.
Tào An đi tính tiền.
Sau quầy thu ngân có hai nhân viên nhà hàng vốn đang nói chuyện trên trời dưới đất, vừa thấy Tào An, bầu không khí đã đông cứng lại trong nháy mắt. Ở cửa có một bé học tiểu học lăng xăng tính chạy trước ba mẹ thì vừa ngẩng đầu lên một cái đã bắt gặp Tào An. Bé học sinh cứng đờ người mấy giây rồi tự động lùi về phía sau trốn sau lưng ba mẹ mình.
Có vẻ như Tào An không để ý đến cảnh tượng này.
Giang Đào đứng bên cạnh cô nhìn thấy rất rõ. Người xung quanh đều sợ Tào An, ánh mắt nhìn sang cô cũng trở nên phức tạp hơn nhiều, chẳng biết trí tưởng tượng đã bay cao bay xa đến vùng đất nào rồi.
Rời khỏi nhà hàng, Giang Đào nhắm mắt nhắm mũi đi sóng vai với Tào An.
Xung quanh đâu đâu cũng thấy người qua lại nhưng dù Tào An đi tới chỗ nào thì con đường trước mặt anh cũng tự động trở nên thoáng mát, rộng rãi. Gần như ai cũng bày ra biểu cảm như đang tránh né một phần tử nguy hiểm mà đi đường vòng qua một bên, sau đó lại lén lút quan sát cô gái trông có vẻ rất biết điều bên cạnh "đại ca" kia một chút.
Giang Đào: ...
Bầu không khí càng ngày càng đông cứng rồi, biết làm thế nào bây giờ?
"Em muốn trà sữa không?" Tào An chỉ vào một một tiệm trà sữa rồi hỏi cô.
Giang Đào: "Có, có chứ."
Cô không dám móc điện thoại di động ra chơi để phá tan bầu không khí lúng túng này ngay trước mặt Tào An. Thế nên việc uống trà sữa sẽ trở nên tự nhiên hơn.
Hai người đi tới tiệm trà sữa. Khí thế mạnh mẽ của Tào An khiến tiệm trà sữa nho nhỏ trở nên lặng ngắt như tờ.
Giang Đào gọi một cốc trà bưởi.
Tào An trả tiền còn bản thân mình thì không gọi.
Nhân viên phục vụ: "Còn phải chờ thêm mười phút nữa ạ."
Tào An bèn đưa Giang Đào tới một chiếc bàn nhỏ dành cho hai người ở trong tiệm. Giang Đào ngồi xuống còn Tào An ngồi ở phía đối diện. Bởi vì không gian khá chật chội nên chân anh không thể không banh ra hai bên chiếc bàn nhỏ, đầu gối lại còn cao hơn cả mặt bàn, nửa người trên cường tráng khỏe mạnh như có thể vây kín người Giang Đào vậy.
Đây là lần đầu tiên Giang Đào cảm thấy mình nhỏ bé đến thế.
Cô quay đầu nhìn sang các bạn nhân viên đang đi qua đi lại trong quán trà sữa với vẻ thích thú vô cùng.
Cũng cho Tào An một cơ hội để quan sát cô.
Làn da của cô điều dưỡng nhỏ rất trắng, gò má hồng hào hơi bầu bĩnh căng mịn.
Dáng người cô không cao nhưng cổ lại thon dài. Sau vành tai phải chỗ gần cổ còn có một nốt