Ngày 11 tháng 04 năm 2016, thứ Hai, thời tiết: Quang đãng.
Thứ Hai ác liệt, phải đi làm đúng là tàn nhẫn cry.
Tôi ngồi trong văn phòng thấy vô cùng nhàm chán bèn mở Wechat ra, thừa dịp nghỉ trưa không có việc gì mà quấy rầy ngài Tiền.
Tôi: Anh yêu ơi, anh biết không, sáng nay em siêu buồn luôn.
Ngài Tiền: Hả? Sao thế?
Tôi: Em vừa tiếp hai bà thím đệ đơn khiếu nại, bây giờ cứ thấy khó chịu thế nào ấy.
Ngài Tiền: Bọn họ làm sao?
Tôi: Bọn họ @$%[email protected]¥%&¥[email protected]$~.
Vậy nên ông xã anh biết không, gái già đã kết hôn gì đó thật là đáng sợ! [hoảng sợ] [hoảng sợ]
Ngài Tiền:… Vợ à, hình như em cũng kết hôn rồi đó.
Tôi: Nhưng em đây không phải gái già!
Ngài Tiền: Dù em có là gái già thì cũng là cô gái già đẹp nhất.
Tôi:…
Cứ gái già này, gái già nọ kiểu đó thật là đang khen tôi sao? (╯‵□′)╯︵┻━┻
Hết một ngày bận rộn, đến tối xong việc về nhà, chuyện đầu tiên tôi làm là hôn hai vị chủ nhân của mình.
Ai ngờ, lòng tôi hướng về ánh trăng mà ánh trăng lại rọi xuống cống rãnh!
Đệ Đệ vừa thấy tôi thò mặt tới, phản ứng đầu tiên của nó là vội vàng dùng hai chân đầy móng vuốt của nó đè cằm tôi lại, sau đó liều mạng nghiêng người ra sau.
Đến khi phát hiện không thể chọi lại tôi thì nó bèn xoay người, dùng chân sau đá tôi một cái rồi thừa dịp đó để chạy trốn, nhảy tót lên tủ.
Tôi: Ha ha, đừng tưởng mày nhảy lên tủ là tao hết cách!
Đệ Đệ: ╮(╯▽╰)╭
Tôi nhảy lên hai cái, nhận ra… quả đúng là tôi với không tới.
Haiz ~ Sớm biết có ngày hôm nay thì lúc trước không nên đóng tủ cao như thế! Đệt mợ!
Không tóm được Đệ Đệ, tôi đành chuyển sang Gạo Nếp ôn hòa thành thật.
Ôm Gạo Nếp vuốt ve cái bụng trắng như tuyết của nó mấy cái, tôi thấy tổn thương trong lòng vơi hẳn đi, tiện thể nhắn tin cho ngài Tiền qua Wechat để báo thực đơn bữa tối.
Tôi: Tối nay có khoai tây xào, cà ri gà và cơm, anh thấy sao?
Ngài Tiền: Khoai tây xào đừng bỏ ớt chuông, cà ri gà đừng thêm cà rốt.
Tôi: Dẹp! Em cứ bỏ ớt chuông với cà rốt đấy, còn bỏ nhiều hơn ~ hừ!
Ngài Tiền:…
Tôi tự cho là mình đã thắng một ván, vừa véo von hát bài gần đây mình khá thích là “Chín chín tám mươi mốt” vừa nấu cơm.
Nhưng tới lúc vào bữa, tôi mới nhận ra mình đã bị lừa.
Ngài Tiền vốn không hề ghét ớt chuông và cà rốt, người luôn chối bỏ hai món này chính là tôi… (╯‵□′)╯︵┻━┻
Trải qua bữa tối vô cùng đau thương, sau khi ngài Tiền dọn bàn xong bèn giục tôi gõ chữ.
Nhưng không hiểu sao mà hôm nay tôi viết rất tào lao, hoàn toàn không biết mình muốn viết gì, cốt truyện nên phát triển như thế nào.
Buồn bực coi xong ba tập phim Nhóc Maruko, tôi đột nhiên nảy