( ĐI THEO NGÔI THỨ BA)
Kể từ lần gặp gỡ cô bé con với chiếc áo đầm hồng cùng mái tóc cột cây dừa xinh xắn ấy không hiểu sao trong lòng cậu bé Devan bỗng dưng dấy lên một cảm xúc mới lạ.
Dẫu biết yêu ở tuổi này là quá nhỏ và không thích hợp thế nhưng nếu cứ để trong lòng thì ai mà biết được nhỉ?
Thế nhưng buồn cười làm sao, cảm xúc của con nít thì giấu sao cho được?
***
Chỉ chưa đầy một tuần, cả nhà đã nhận thấy cậu con trai út có điều gì đó bất thường, cứ ngồi tương tư, nhìn ra ngoài cửa sổ và thỉnh thoảng lại mỉm cười nhẹ, xem chừng hạnh phúc lắm.
Cả nhà khi thấy được con trai như vậy thì hoảng loạn cả lên, mẹ lén theo dõi những ngày tiếp theo thì thấy những triệu chứng vẫn cứ tiếp diễn y như thế, thiếu điều còn nặng hơn.
Thế là ngày hôm ấy, ba thành viên của nhà họp mặt.
"Nó bị sao ấy nhỉ?"
Collins lên tiếng.
"Này! Nói nhỏ thôi không em con nghe thấy đấy."
Mẹ nhắc.
"Anh không chắc là nó có tâm trạng để nghe chúng ta đâu em ạ."
Ba nói.
Mẹ lườm ba một phát.
Cả nhà lại len lén quan sát cậu con trai từ trong nhà bếp.
"Nó lại thế nữa kìa.
Chúa ơi!"
Ba la lên.
***
Devan đang ngồi trên bệ cửa sổ, ánh mắt mơ màng nhìn ra ngoài trời, ra những tia nắng vàng dịu nhẹ, thỉnh thoảng lại đưa tay mơn man lên kính cửa sổ.
"Anh có thôi đi không? Em nghĩ có lẽ con đang bị trầm cảm."
Mẹ nói làm ba và Collins quay sang, ngạc nhiên.
Ba từ tốn nói:
"Em à, theo chuyên môn của anh thì anh nghĩ đây không phải trầm cảm như em nói đâu, bạn anh có con từng bị trầm cảm.
Nó khác với như vầy đó em."
"Thế theo anh trầm cảm là như thế nào?"
"Trầm cảm là buồn bã, chán ăn, tâm trạng lúc nào cũng u sầu, có khi còn sụt cân nữa.
Mà em nhìn con mình coi, nó vẫn ăn uống bình thường mà."
Mẹ gật gù.
"Anh nói cũng đúng nhưng trước đây nó có như vầy đâu.
Tự nhiên bây giờ lại như thế, thật kỳ lạ."
***
"Hay nó biết yêu rồi hả ba mẹ?"
Collins lúc này mới lên tiếng, mọi ánh mắt lại đổ dồn vào cậu bé.
Mẹ lắc đầu, cười.
"Con hài hước quá đấy Collins, em con mới có tám tuổi, yêu đương gì tầm này? Thật là một ý nghĩ độc đáo."
"Mẹ con nói đúng đó Collins, điều đó là không thể."
Ba đồng tình.
Collins nghe thế thì ức lắm, cậu bé nhảy dựng lên.
"Mẹ cứ nói nó trầm cảm, sao mà trầm cảm cho được.
Henry bạn con cũng bị trầm cảm, mặt mũi lúc nào cũng như ngày mưa buồn ảm đạm còn trong khi Devan nó đâu có như thế.
Nó biết yêu chắc luôn."
Collins khoanh hai tay trước ngực.
Mẹ hỏi cậu bé:
"Mà yêu ai mới được?"
Collins ngập ngừng, lát sau nhớ ra cậu bé nói:
"Cô bé mình gặp hai năm trước ấy."
Ba và mẹ nghe xong thì ngớ người ra.
Quả đúng thật.
***
Hai năm về trước là lúc Devan sáu tuổi, cả nhà họ đã có một cuộc gặp gỡ hết sức đặc biệt với cô bé con mặc áo đầm hồng, tóc cột cây dừa và đến từ thế giới khác: "Thế giới bên kia tủ quần áo."
"Không lý nào..."
Ba bụm miệng.
"Chúa ơi! Em hoàn toàn không nghĩ đến.
Không tin nổi! Không lẽ..."
Mẹ lắp bắp.
Lúc ấy cô nhớ là mình và chồng đã cùng nhau đưa cô bé về nhà thế nhưng khi họ chỉ dừng lại ở cây thông to lớn gần đó, phần còn lại là cô bé tự đi.
Họ không đi cùng nên không biết.
"Cô bé đó tên gì nhỉ? Collins con biết không?"
Ba hỏi.
Collins giật mình rồi đảo mắt một vòng xong đáp lại:
"Sabrina.
Đúng rồi, là Sabrina vì con nhớ lúc đó Devan còn khen tên cô bé dễ thương nữa."
***
Năm tháng qua đi, chiếc tủ áo vẫn còn đó, vẫn nằm im lìm trên gác mái.
Căn biệt thự to lớn và cổ kính này chỉ có hai ông bà già cả sống với nhau, họ đang rất mong đợi đến kỳ nghỉ hè vì khi đó hai đứa cháu gái sẽ bay từ Mỹ sang và ở chơi với họ đến hết kì nghỉ.
Sáu giờ sáng, mùi trứng omlette, thịt xông khói phả ra khắp ngôi biệt thự, ông ngoại đang ngồi trước nhà, nhấp nháp ly cafe buổi sớm.
"Thức ăn đây ông.
Coi chừng nóng nhé."
Bà ngoại bưng đĩa thức ăn từ trong nhà ra, trong đó có trứng, thịt xông khói, hai lát bánh mì thơm lừng, một lọ mứt nhỏ xinh xinh.
Ông ngoại quay sang, nói:
"Chi cho cực bà vậy.
Cứ để đó lát tôi tự làm được."
"Nói bậy bạ gì đó.
Bây giờ còn có hai người già với nhau, tôi không chăm sóc ông thì ai chăm?"
"Biết rồi biết rồi.
Cảm ơn bà nhé."
Rồi đón lấy dĩa thức ăn từ vợ, đặt xuống chiếc bàn xếp nhỏ, ông nhìn trái phải như tìm kiếm gì đó, rồi ông hỏi:
"Thế bà không ăn à?"
"Tôi định lát ăn sau."
"Mèn đét ơi.
Lát bà ăn thì bây giờ tôi ăn trước còn nghĩa lý gì nữa? Ăn một mình buồn lắm, thôi bà dọn lên đây ngồi ăn với tôi đi."
***
"Nhưng tôi không đói."
"Thì dọn lên thôi rồi ngồi uống cafe cũng được."
Chẳng biết cãi lại thế nào, bà ngoại đành bước vào trong, dọn ra một phần nữa.
Ở ngoài đây, ông ngoại đã nhanh tay lấy sẵn ghế cho bà, đoạn pha cho bà một ly cafe sữa, màu nâu của cafe dưới nắng sớm hoá thành một màu đẹp mắt.
"Tôi lấy ghế sẵn cho bà rồi đây.
Đưa đây tôi để xuống cho."
Ông đỡ lấy phần ăn một cách khéo léo rồi đặt xuống bàn, bà ngồi xuống cạnh ông.
Ông đưa bà ly cafe, nói:
"Tôi pha cho bà đây.
Bà thích uống cafe sữa nhỉ?"
Bà mỉm cười và đón lấy