Ngày 23/1/2017
Hôm nay trời mưa, tôi ngồi đây với giấy bút, một quyển sách.
Lại thơ Puskin nữa ư? Chứ còn gì nữa.
Không thơ Puskin thì thơ ai ( cười) không hiểu sao tôi lại thích mưa.
Mọi người thường nói mưa buồn và đáng sợ.
Có lẽ vì có thêm sấm chớp chăng?
Thế nhưng tôi lại không nghĩ thế, theo tôi mưa có một cái gì đó rất ư là lãng mạn, buồn thì có buồn đó nhưng lãng mạn thì cũng không kém gì hoàng hôn đâu.
Ngày 24/1/2017
Có lẽ sẽ mưa suốt tuần này, hôm nay thứ Năm và trời đã âm u mây mù từ sáng, đến bây giờ thì đổ xuống một trận mưa lớn như trút nước.
Hôm nay tôi không đọc thơ Puskin, tâm trí lại bắt đầu bị cuốn theo màn mưa, bắt đầu phiêu du vào thế giới của trí tưởng tượng và ký ức.
Ngày 25/1/2017
Ngày hôm nay tôi có hỏi mẹ về cô bé năm xưa mà gia đình tôi đã gặp, cứ ngỡ rằng mẹ sẽ né tránh, quyết không kể cho tôi nghe.
Ngờ đâu như một phép màu, mẹ ngồi trên ghế bành, tay vừa đan nốt chiếc khăn quàng cổ màu xanh xen kẽ trắng vừa kể toàn bộ sự việc cho tôi nghe, lúc tôi và anh hai lên giường đi ngủ, hành trình ba mẹ đưa cô bé đó về nhà như thế nào mãi cho đến tận bây giờ tôi mới được biết.
Tiếng mưa tí tách bên ngoài khung cửa sổ, tiếng gió rít ầm ào cũng không sao diễn tả được tâm trạng tôi lúc này.
Ngày 26/1/2017
Hôm nay không có mưa.
Thật kỳ lạ.
Không lẽ tôi đã dần quen với những cơn mưa rồi sao?
Thế thì tốt quá.
Mưa sẽ giúp nói thay nỗi lòng đang đè nặng trong tôi.
Ngày 27/1/2017
Ngày hôm nay âm u nhưng không có mưa.
Tôi bắt đầu cảm thấy khó chịu, tôi bị sao thế này?
Ngày 28/1/2017
Hôm nay anh hai bảo rằng trông tôi thật kỳ lạ.
Suốt ngày cứ trông ngóng mưa, hễ thấy trời âm u là tôi lại chạy vèo ra chỗ cửa sổ và ngồi lì ở đó.
"Nhóc kỳ lạ thật đấy."
Anh hai đã nói tôi như thế.
Ngày 29/1/2017
Hôm nay tôi bị bệnh, sốt li bì từ tối qua và nằm suốt ngày hôm nay.
Hôm nay có mưa không nhỉ?
Ngày 31/1/2017
Vừa đỡ bệnh là tôi rời khỏi chiếc giường đã níu kéo mình suốt hai ngày qua, anh hai thấy vậy phải chạy theo giữ tôi lại.
"Nhóc