Editor: Giản Linh Kiwi
Giải bóng rổ league năm nay tổ chức trên sân nhà trường trung học số 1. Nhà trường quyết định thành lập một đội cổ vũ để cổ vũ thi đấu, hơn nữa cũng thể hiện phong cách riêng của mình.
Tấm tuyên truyền tuyển chọn được dán ở mục thông báo, poster đỏ thẫm bắt mắt.
Trong lớp học nghị luận sôi nổi. Bọn Từ Uyển Du muốn báo danh tham gia, ríu rít nghiên cứu các điều lệ.
“Chiều nay, ở khu nhà học số hai.”
“Chúng ta tan học đi luôn nha.”
“Phải chuẩn bị một đoạn vũ đạo đơn giản.”
“Cái này không thành vấn đề.”
“Chiều cao 160 cm trở lên!”
Không biết ai nói ra câu này, bầu không khí đột nhiên trầm mặc một chút. Tiếp theo, có người nói:
“Du Du của chúng ta vừa vặn 160, không thành vấn đề!”
“Ha.”
Phó Kiều Kiều một bên che miệng, không kìm được cười lên.
“Gì mà 160, 158 thôi.” Cô hạ giọng phàn nàn với Thiên Huỳnh. Thiên Huỳnh vội cốc đầu cô ấy, mắt cảnh cáo.
“Đúng rồi, Kiều Kiều, cậu cũng tham gia à?” Thiên Huỳnh đột nhiên hỏi.
“Tớ nhớ cậu không biết nhảy đúng không?”
Phó Kiều Kiều dừng lại, mặt không đổi sắc trả lời: “Tớ không đi đâu.”
Buổi chiều cuối cùng có một tự học, có không ít người xin nghỉ, trong lớp chẳng có mấy người. Lần này đội cổ động có thời gian chuẩn bị khá eo hẹp, chủ yếu tuyển chọn ở lớp 10. Ngô Thuần luôn khuyến khích bọn họ tham gia nhiều hoạt động ngoại khóa, chỉ cần không ảnh hưởng đến việc học là được.
Không có bọn Từ Uyển Du ở đây, cảm giác trong phòng học yên tĩnh rất nhiều. Phó Kiều Kiều lại cảm thấy lo lắng, đề toán cô vẽ đường phụ sai rồi. Cục tẩy trong tay cọ trang giấy sắp rách.
Lúc tiết học kết thúc, bọn Từ Uyển Du đã trở lại. Mới ngồi yên chỗ chưa được bao lâu đã có hai giáo viên tới. Thiên Huỳnh nhận ra một người trong đó là người phụ trách tiết mục tiệc tối Nguyên Đán trước đó.
“Có bạn học nào còn muốn tham gia đội cổ động của chúng ta lần này không?” Cô giáo đứng trên bục giảng nói, ánh mắt đảo khắp phòng học.
“Số lượng không đủ, thời gian khá eo hẹp, vậy nên cô với thầy Hồ đã đến lớp ta để chọn thêm người.”
“Hy vọng bạn học nào cảm thấy hứng thú có thể dơ tay báo danh. Tinh thần diện mạo của đội cổ động có liên quan đến danh dự của trường học, hơn nữa còn có thể mặc những chiếc váy xinh đẹp để nhảy múa đó.”
Câu cuối cùng gần như là giọng điệu dỗ dành. Chỉ là toàn bộ phòng học vẫn yên tĩnh, không có ai dơ tay lên.
Ai cảm thấy hứng thú đều đã đi rồi. Sắc mặt bọn Từ Uyển Du không tốt lắm, nhìn không ra kết quả trước đó như thế nào.
Những người khác ở phía dưới hai mặt nhìn nhau, hơi bối rối.
Ánh mắt của cô giáo đảo quanh một vòng, cuối cùng ánh mắt sáng lên dừng trên gương mặt một người, ngay lập tức gọi lên.
“Bạn nữ ở bàn thứ ba, tên là gì?” Cô cười tủm tỉm nói, “Đứng lên trả lời đi.”
Thiên Huỳnh quay đầu nhìn xung quanh mới phát hiện cô ấy gọi Phó Kiều Kiều. Người bên cạnh hoảng hốt một giây, cuối cùng vẫn đứng lên: “Em tên là Phó Kiều Kiều.”
“Được, lát nữa đến phòng vũ đạo với bọn cô một chuyến.” Cô hài lòng gật đầu, vẻ mặt dịu dàng.
“Cô ơi…” Phó Kiều Kiều lộ vẻ mặt giãy dụa. Vừa muốn lên tiếng, ánh mắt cô giáo đã lướt qua cô, bắt đầu gọi tên người tiếp theo.
“Bạn nữ bên cạnh cũng đứng lên đi.” Cô mỉm cười mở miệng, ánh mắt nhìn thẳng dừng trên người Thiên Huỳnh. Đầu óc Thiên Huỳnh ngây ngốc, sững sờ đứng lên.
Hai người dường như đang ghé đầu thảo luận, sau đó gật gật đầu.
“Lát nữa tan học, em là bạn nữ bên cạnh cùng đến nhé.” Đôi mắt sáng ngời của cô giáo nhìn Thiên Huỳnh chăm chú, cực kỳ dịu dàng, khiến người ta không thể nói lời phản bác.
… Chỉ là đi qua nhìn một cái, chắc cũng không có gì đâu.
Trong mấy giây Thiên Huỳnh đang do dự, cô giáo trên bục đã gọi tên mấy người tiếp theo.
Đợi các cô rời đi, Thiên Huỳnh và Phó Kiều Kiều liếc nhau, không biết ai mở miệng trước.
“Cậu đi không?”
“…Đi thôi.” Im lặng một lúc, Phó Kiều Kiều lên tiếng trước, chần chừ: “Giáo viên đã gọi rồi, không đi thì không hay lắm.”
Những phút cuối cùng của giờ tự học vô cùng ồn ào. Có hai cô gái nữa cũng được chọn, bọn họ gấp không chờ nổi đi tìm bọn Từ Uyển Du mới biết được rất nhiều người báo danh lần này không được tuyển.
Chiều cao rất khắt khe, còn phải có nền tảng vũ đạo nhất định, hơn nữa khí chất của bản thân cũng đưa ra làm cơ sở chọn lựa.
Nói ngắn gọn chính là đám Từ Uyển Du cũng phải cực kỳ cố gắng.
Mà cô ta cũng đang tiếc hùi hụi vì chiều cao thực tế của bản thân không đạt chuẩn.
Trên đường đi đến phòng vũ đạo sau giờ học, Thiên Huỳnh đi ngang qua sân khấu tính toán, kinh nghiệm vũ đạo của cô còn dừng lại ở hội diễn văn nghệ năm lớp 6.
Cô cổ vũ Phó Kiều Kiều: “Kiều Kiều, cậu nhất định làm được!”
“… Không được cũng chẳng phải chuyện to tát gì.”
Lớp 10 có tổng cộng mười lớp, được gọi đến đây có khoảng mười mấy nữ sinh. Đầu tiên giáo viên xác nhận danh sách một lần, sau đó cho các cô xem đoạn video vũ đạo.
Tiếp đó âm nhạc được bật lên, các cô lập tức nhảy theo.
Đó là một bài cổ động rất nhịp nhàng nhưng động tác lại không khó lắm, hơi giống thể dục cụ.
Thiên Huỳnh nhìn màn hình và nhảy một cách chuyên chú. Cô bắt đầu rất nhanh, sau đó bất tri bất giác làm được giống đến tám phần.
Cô làm rất tốt ở phương diện này. Từ nhỏ, năng lực học tập tay chân của Thiên Huỳnh đã rất cao, có lẽ hầu hết dinh dưỡng trong đầu đều bị tiểu não hấp thu, dẫn tới những nơi khác không đủ trí nhớ.
Sau một bài kiểm tra đơn giản, giáo viên đã đưa ra một danh sách, Thiên Huỳnh và Phó Kiều Kiều đều có tên trong đó.
Nếu nói Thiên Huỳnh có một chút tài năng thì Phó Kiều Kiều chính là người không thể bị bắt bẻ. Cô căn bản không hề giống một người mới xem đoạn vũ đạo này, mỗi động tác vừa uyển chuyển vừa xinh đẹp, biểu hiện cực kỳ chói mắt trong đám người trúc trắc mới học.
Buổi tối, Thiên Huỳnh nói với Thời Lục mình được tuyển vào đội cổ động. Lúc đó đầu cậu đang choáng váng, trong đầu còn đang suy nghĩ về đề toán chưa giải được lúc tan học, nghe Thiên Huỳnh nói liền theo bản năng nghĩ đội cổ động là làm cái gì.
“Trường chúng ta có đội cổ động à?” Cậu hoang mang hỏi. Thiên Huỳnh nghiêm túc giải thích thắc mắc cho cậu.
“Bây giờ có.”
Thời Lục nhíu mày: “Vậy các cậu định làm gì?”
“Thì mỗi ngày luyện tập một ít sau giờ học, tháng sau diễn xong là được rồi.”
“Vậy cũng được.” Thời Lục gật đầu. Thiên Huỳnh nhớ tới cái gì, hỏi: “Đúng rồi, cuộc thi của cậu cũng sắp đến phải không?”
“Ừ, trong khoảng thời gian này có lẽ tớ phải ở trường học thêm.”
“Vậy lúc đó chúng ta có thể cùng nhau về nhà rồi.”
Lúc không khí Thành phố Đài nhanh chóng nóng lên, Thời Lục đại diện trường học tham gia kì thi toán học, hơn nữa còn đạt được giải nhất.
Trường học cố ý dán một tấm biểu ngữ tuyên truyền màu đỏ thẫm, hầu như mọi người ở trung học số 1 đều biết.
Chờ đến cuối tháng 9 năm sau, giải league toán toàn quốc nối tiếp diễn ra.
Chủ nhiệm lớp mắt nhắm mắt mở với việc cậu không đi học, hầu hết cả ngày Thời Lục đều ở bên ban thi đua. Trung học số 1 rất xem trọng thành tích lần này, bởi nghe nói năm trước không có ai giành được gì trong kì thi toán học. Lúc này, có thể nói Thời Lục chính là ánh sáng vẻ vang chói lọi trường nhà.
Ngày kia là bắt đầu trận đấu bóng rổ. Chiều đó quần áo của đội cổ động được đưa đến, lúc luyện tập giáo viên đưa cho các cô thay.
Đóng kín cửa sổ, rèm cửa phòng vũ đạo cũng khép kín lại, một đám nữ sinh bắt đầu đổi quần áo có chút thẹn thùng.
Váy quá ngắn, quần áo cũng để lộ eo.
Nhưng lại xinh đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt được.
Váy dài, áo vest, giày trắng thể thao. Thanh xuân tươi đẹp, nhan sắc hoàn toàn không thể che giấu được trong bộ đồng phục to rộng đó.
Cuối cùng họ luyện đội hình một lần nữa, giáo viên hài lòng vỗ tay cho các cô.
“Các em rất tuyệt.”
Khoảng thời gian vất vả đổ mồ hôi rốt cuộc cũng đổi lấy thành công viên mãn.
Trận đấu hôm nay được lên kế hoạch vào thứ bảy, sân vận động trong trường không còn chỗ ngồi. Thời Lục hôm nay cũng được nghỉ, Thịnh Dương đến chào hỏi bọn họ từ sáng, dặn nhất định phải đến cổ vũ cho hắn.
Hắn còn lợi dụng thân phận đội trưởng của mình lấy công mưu tư, cho hai người phiếu vip hàng đầu. Trước lúc trận đấu diễn ra, Thời Lục và Ninh Trữ đã vào chỗ ngồi trước.
Xung quanh biển người tấp nập, không ít người trong tay cầm biểu ngữ, trên đó viết khẩu hiệu, cổ vũ trường nào đó hoặc người nào đó cố lên.
Tiếng ồn ào bên tai không dứt, Thời Lục ngồi trên ghế không khỏi nhíu mày.
Hai ngày trước cậu mới kết thúc cuộc thi, nửa tháng trước thi đấu vẫn không được nghỉ ngơi. Hôm nay còn chưa ngủ đủ, cậu đã bị gọi đi, bây giờ vẻ mặt vô cùng mệt mỏi và buồn ngủ.
“Cậu mệt thì ngủ chút đi.” Ninh Trữ lấy ra một bộ nút bịt tai, quơ quơ với cậu: “Cần không?”
“Không cần.” Thời Lục khoanh tay trước ngực, bực bội cúi đầu xuống.
“Lúc nào Thịnh Dương ra sân?”
“Cậu ấy là người mở đầu, chắc bắt đầu thi đấu là ra luôn.”
“Ừm.” Thời Lục ngẩng đầu đánh giá bốn phía, không quá quan tâm. Cậu hỏi chuyện quan trọng.
“A Thiên thì sao, đội cổ động của các cậu ấy khi nào ra?”
“Chắc là giữa giờ giải lao?”
Không lâu sau, hai đội bóng bước ra dưới sự hoan hô của mọi người. Thanh thế lớn quá mức khiến người ta khó bỏ qua, Thời Lục xoa xoa lỗ tai ngẩng đầu lên, trong sân đã có nhiều người hơn trước.
Ngoại trừ các thành viên mặc đồng phục bóng rổ còn có cả trọng tài đứng chờ. Giọng người chủ trì to lớn vang dội chói tai.
“Tiếp theo… Hoan nghênh đến với đội cổ vũ của chúng ta nào!”
Tiếng reo hò vang lên nồng nhiệt, trong khi mọi người vỗ tay, một loạt cô gái mặc váy ngắn chạy chậm vào. Âm nhạc đồng thời vang lên, các cô gái xếp thành hàng, giữa tiết tấu sống động bắt đầu động tác đầu tiên
Giơ tay phải lên cao, chống nạnh, đá chân, đôi chân thon dài trắng nõn đong đưa dưới làn váy, hình ảnh bắt mặt đập vào mắt mọi người.
Không khí lên cao đến đỉnh điểm, bên tai gào thét điên cuồng, toàn bộ như khô nóng lên.
Con ngươi Thời Lục phóng đại, trong nháy mắt trợn tròn lên, cực kỳ khó tin.
Cậu gắt gao nhìn chằm chằm dáng hình quen thuộc trong đám người kia, nhìn cô nhảy múa thuần thục trong đội cổ vũ. Trong thính phòng tràn ngập tiếng hét hưng phấn. Thời Lục nghe thấy tiếng huýt sáo bên cạnh của Ninh Trữ, một hồi mới có phản ứng.
“Không cho xem!” Cậu lập tức duỗi tay che mắt hắn. Trước mắt Ninh Trữ bỗng nhiên tối sầm, tức giận kêu lên: “Thời Lục! Cậu bỏ ra.”
Hắn chụp lấy tay cậu, không nói nên lời: “Trong phòng nhiều người như vậy, cậu che mắt tớ cũng vô dụng. Có bản lĩnh thì cậu che hết mắt tất cả mọi người đi!”
“Tớ điên mất, điên mất thôi.” Thời Lục như mất đi lý trí, nhìn chằm chằm phía trước, trong miệng lẩm bẩm lặp đi lặp lại.
Ngay sau khi đội cổ động rời đi, Thời Lục đứng dậy rời khỏi phòng. Các cô ở phòng bên cạnh đang nghỉ ngơi, sửa sang lại. Thiên Huỳnh còn đang thở dốc, nói chuyện cười đùa với Phó Kiều Kiều.
“Thiên Huỳnh!” Ai đó đột nhiên nắm tay cô. Không biết từ bao giờ, Thời Lục đã đi đến sau cô. Cậu cau mày nhìn cô từ trên xuống dưới đánh giá một lần, không thể tượng tưởng.
“Cậu chưa từng nói lúc các cậu nhảy sẽ mặc đồ như thế này!”
Cậu cũng chưa từng thấy qua!
Thời Lục tức muốn chết rồi!
“Đội cổ động đều mặc như vậy mà.” Thiên Huỳnh giải thích, ánh mắt vô tội.
“Vậy váy của các cậu không thể dài một chút à? Còn nữa…” Ánh mắt Thời Lục xẹt qua phần eo trắng nõn mỏng manh dưới vạt áo kia, nhanh chóng dời đi, lỗ tai ửng đỏ.
“Vũ đạo đó thật kỳ quái!”
Vì sao lại nhảy đẹp như thế! Giờ thì cả thế giới ai cũng biết rồi.
Thời Lục vừa tức vừa tủi thân, bắt lấy tay cô, giãy dụa: “Chúng ta có thể về nhà, không nhảy nữa được không…”