Trước đêm Nguyên Đán năm nay, thành phố Đài đón nhận trận tuyết đông đầu tiên.
Thời Lục cũng đã kết thúc lớp học.
Lần trước cậu lén ra ngoài đi một quãng đường xa để đưa khoai nướng cho cô, lúc quay về nghe nói bị gọi đi giáo huấn, phải viết bản kiểm điểm 3000 chữ.
Thiên Huỳnh vừa ăn khoai nướng thơm phức, vừa nhắn tin cho cậu.
Thời Lục đang trên xe trở về, hỏi cô có ngọt không, Thiên Huỳnh nhắn trả lời một chữ.
“Ngọt.”
Đây có lẽ là củ khoai nướng ngọt nhất từ trước đến giờ.
Mấy ngày trước, Thời Lục nói với cô có một quầy bán khoai lang nướng gần cơ sở rất ngon.
Thiên Huỳnh cũng không để trong lòng, không nghĩ tới Thời Lục sẽ mang nó từ thành phố khác đến đây chỉ để cho cô nếm thử.
Vào ngày tuyết rơi, Thời Lục đội một cái mũ len trắng cùng với nguyên bộ khăn quàng cổ và bao tay đi rêu rao khắp nơi trong trường.
Trên khăn quàng cổ, bao tay và mũ đều có một con nai con đan bằng len, bọc cậu kín mít, chỉ để lộ ra một khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp.
Thời Lục cực kỳ đắc ý, hoàn toàn không biết cách ăn mặc hiện tại của mình đáng yêu như thế nào.
Chiếc cằm hất lên và đôi mắt kiêu ngạo ngày xưa của nam sinh bây giờ chỉ còn có thể dùng từ đáng yêu để miêu tả.
Nữ sinh trong lớp không kiềm chế được tâm tình thiếu nữ, ôm nhau thành một đống khẽ nói nhỏ.
“Không phát hiện thì ra cậu còn có dáng vẻ này đấy Thời Lục.”
“Thế này cũng đáng yêu quá đi mất, muốn xoa xoa quá!”
“Đây vẫn là Thời tiểu bá vương sao? Không, là cục cưng của chị đây chứ.”
Có người lớn gan hơn lấy hết can đảm trực tiếp hỏi cậu: “Thời Lục, mũ với khăn quàng cổ của cậu ở đâu ra vậy? Đáng yêu thế.”
Mặt mày Thời Lục không giấu được ý cười, đắc ý trả lời: “Tự tay A Thiên đan cho tớ đấy.”
A a a…
Người trong lớp 1 đều không nhịn được, trực tiếp trêu chọc: “Đúng là Lộc Lộc ~”
“Lộc Lộc là để các cậu gọi sao?” Người mới nãy còn ôn hòa vô hại lập tức thay đổi bộ dáng.
Thời Lục liếc mắt một cái, vô cùng kiêu ngạo.
“Chỉ có A Thiên mới được gọi thôi.”
Âm thanh trong lớp càng ồn ào hơn nữa.
Thiên Huỳnh ở trong đám người xấu hổ mà che kín mặt.
Vẫn là cả ngày học trên lớp, không khí nhẹ nhàng nhanh chóng bị áp lực học tập nặng nề hòa tan.
Tới buổi chiều, tuyết bên ngoài càng lớn hơn nữa.
Những bông tuyết nhỏ từ trên trời rơi xuống trước đó giờ đã đọng lại thành lớp tuyết dày trên mặt đất, dẫm chân một cái sẽ để lại dấu vết thật sâu.
Mọi thứ xung quanh đều được bao phủ bởi màu trắng.
Trong giờ ra chơi, một số người không kìm lòng được đã chạy xuống chơi tuyết.
Thành phố Đài thuộc miền Nam, mùa đông ít khi có tuyết, mỗi khi có tuyết cũng chỉ là tuyết mỏng, hiếm khi thấy tuyết lớn như vậy.
Trẻ em ở miền nam chưa bao giờ thấy nhiều tuyết như thế, cực kỳ hưng phấn chơi trò ném tuyết và xây người tuyết.
Thiên Huỳnh không ra ngoài mà ở trong phòng làm bài tập.
Trong phòng có mở máy sưởi, hơn nữa áp lực việc học rất lớn, đa số người ở lớp 1 đều yên tĩnh ngồi trong phòng học.
Ngoại trừ đám người Thời Lục.
Vừa tan học, cậu đã cùng bọn Thịnh Dương lao ra ngoài.
Mấy nam sinh cực kỳ ồn ào, từ xa cũng có thể nghe thấy tiếng gào phía dưới của bọn họ.
Thiên Huỳnh vừa mới làm xong một câu hỏi, bút chưa dừng lại đã nghe thấy có người gọi cô dưới lầu, lớn tiếng đến mức có lẽ cả một tòa nhà dạy học đều có thể nghe thấy.
Thiên Huỳnh nhanh chóng đặt bút xuống rồi chạy ra ngoài, ghé đầu qua hành lang nhìn xuống.
Thời Lục đứng trên màn tuyết trống trải, vẫy tay với cô.
“A Thiên…” Cậu múa máy tay chân ra hiệu.
Thiên Huỳnh nhìn thấy hai người tuyết lớn bên cạnh cậu đang vai kề vai sát nhau.
Thời Lục cầm nhánh cây, viết tên bọn họ lên trên mặt tuyết.
___ Thiên Huỳnh X Thời Lục.
Lúc viết xong, cậu vẫn cảm thấy như thiếu thiếu cái gì, lại vẽ thêm một cái trái tim lớn bọc ở bên ngoài.
Mặt Thiên Huỳnh nóng lên, giữa mùa đông rét lạnh mà lại giống như bị cảm nắng.
Trên hành lang, không ít học sinh bị hấp dẫn bởi hành động này, rất ồn ào sôi nổi.
Bên cạnh Thời Lục cũng đều là tiếng cười đùa, cả lớp bỗng trở nên vô cùng náo nhiệt.
Mặt Thiên Huỳnh nóng như lửa đốt, muốn gọi Thời Lục về thì đã nghe tiếng ồn ào cách đó không xa.
Chủ nhiệm giáo dục cầm gậy bước tới, nhìn dấu vết trên tuyết rồi hét lên một tiếng.
“Thời Lục!….”
Đám đông tản ra như chim chóc.
Nền tuyết lộn xộn bị quét tước sạch sẽ.
Thời Lục bị chủ nhiệm giáo dục kéo đến văn phòng.
Khi tiếng chuông vang lên, kèm theo đó còn có thanh âm đang kiểm điểm của cậu.
Giọng nói trong trẻo của nam sinh cất lên, có chút cà lơ phất phơ.
“Chào mọi người, tôi là Thời Lục ở lớp 12 THPT.
Tôi tự kiểm điểm bản thân, rằng không nên vẽ lung tung bên ngoài làm ảnh hưởng đến tinh thần danh tiếng của trường học… Hy vọng mọi người lấy đó làm cảnh cáo, không được học tập theo tôi.”
Vốn tưởng rằng đó đã là kết thúc, sau một lát, tiếng lẩm bẩm của nam sinh từ đài phát thanh lại truyền đến: “Mà cũng không học theo được, ngày mai tuyết ngừng rồi…”
“Thời Lục! Chương trình phát thanh của em còn chưa tắt đâu!” Thầy chủ nhiệm giáo dục giận dữ rống lên.
“À à.” Sau một hồi luống cuống tay chân, động tĩnh rốt cuộc cũng dừng lại.
Mọi người trong phòng học đều nhịn cười.
Chỉ lát sau, có người nhịn không được, bắt đầu cười thành tiếng.
“Ha ha ha ha ha, Thời Lục, tớ cười chết mất.”
“Quá buồn cười, không hổ danh là cậu chủ của chúng ta.”
“Kiểu thao tác này chỉ có thể gọi là “Lục” (*) thôi.”
(*) Ý bảo chỉ có Thời Lục mới làm ra những chuyện như vậy.
Phó Kiều Kiều bên cạnh lắc đầu, vẻ mặt nhìn thấu thế sự: “Bây giờ cho dù Thời lục làm ra chuyện gì, chắc chắn tớ cũng không thấy kinh ngạc.”
Vượt ngàn dặm đưa khoai lang nướng, ở nơi công cộng vẽ hình trái tim trên nền tuyết.
Chẳng sợ ngày mai cậu trực tiếp tỏ tình với Thiên Huỳnh, Phó Kiều Kiều cho rằng nó vẫn nằm trong phạm vi thừa nhận của cô.
Nhưng cô không ngờ Thời Lục lại làm được nhiều như vậy.
Giữa xuân, vừa hết tháng Giêng.
Thời Lục tổ chức buổi triển lãm nghệ tranh lần thứ hai trong đời.
Lần này thanh thế không lớn như trước kia nhưng người đến vẫn rất nhiều.
Mấy phương tiện truyền thông chủ động đến đưa tin, không ít bạn học trong khối được cậu gửi thư mời.
Phó Kiều Kiều nhìn chủ đề triển lãm bắt mắt phía trên, đó là một chữ [Huỳnh] được làm bằng vàng ròng.
Trái tim đã gặp qua vô số việc đời vẫn cứ bị chấn động.
“Tiểu Huỳnh, cho tớ hỏi một câu, đom đóm (*) này có phải là Huỳnh trong Thiên Huỳnh không?” Phó Kiều Kiều quay mặt đi, biết rõ còn cố hỏi.
Thiên Huỳnh bị cô trêu chọc không chịu được, cầm tấm thiệp lên che mặt mình.
* “Huỳnh” nghĩa là đom đóm
Giọng nói rầu rĩ phía sau truyền đến, vừa thẹn vừa quẫn bách.
“Cậu đừng cười tớ.”
“Sao tớ lại cười cậu chứ, tớ đang ca tụng tình yêu cảm động trời đất của các cậu mà!”
“Yêu cái gì…” Cái từ kia Thiên Huỳnh nói ra vô cùng ngượng