Hưu Ninh Khải đuổi hết người hầu trong phòng mình ra, một mình xem xét vết thương của Thôi Ngọc Khuê.
Đúng như hai tên tuỳ tùng kia nói, máu đã đông nhưng miệng vết thương vẫn chưa khép lại.
Nếu đà này mà không chữa lành, trong khi thi đấu vết thương sẽ dễ toác ra hơn nhiều.
Cậu từ từ vuốt nhẹ những miệng vết thương ấy, thầm nghĩ thể lực người này thực sự không mạnh chút nào.
Thuỷ hội tổ chức thi cùng ngày với bốn hội còn lại, tới giờ đã là ngày thứ tám.
Những kẻ có thể lực yếu như thế này đã sớm bị loại từ lâu, tại sao người này vẫn còn trong Thuỷ hội?
Xem nào...!hệ Thuỷ...
Hệ Mộc là hệ tương sinh với hệ Thuỷ! Đúng rồi!! Đâu cần thiết phải dùng linh lực hệ Thuỷ truyền cho Thôi Ngọc Khuê?? Dùng những thứ tương sinh với hệ Thuỷ có khi cũng ăn đấy chứ!
Cậu lập tức phái người đi tìm cuốn sách thảo dược chuyên về trị thương, tự mình tìm trang sách có ghi cách chữa trị cho dòng họ Ngư thị.
Hắc Dược Thảo?
Bạch Liên Hoa?
Kim Tuyết Liên?
À, cái này thì dễ tìm thôi.
Chỉ có điều, lục tung cả địa phận Beo tộc cũng không thể tìm ra mấy loại thảo dược này.
Chúng đều là những cây ưa nước, ưa ẩm, ghét ánh mặt trời.
Mà Beo tộc toạ lạc tại vùng Tây Nam – một nơi linh khí mạnh mẽ dồi dào, ánh nhật nguyệt chiếu quanh năm, đào đâu ra mấy cây đó?
Hưu Ninh Khải nhăn trán nghĩ ngợi một hồi, cuối cùng quyết định tự mình "thân chinh" đi tìm mấy cây đó.
Cậu giao việc trông coi Thôi Ngọc Khuê cho đám tuỳ tùng thân tín, một mình khoác áo rời khỏi Beo tộc.
Cha cậu nhìn theo bóng lưng con trai, "chà" một tiếng: "Cậu thiếu gia Hải Sa tộc kia có vẻ rất được nó "cưng" nhỉ?"
Mẹ cậu cũng gật gù: "Ừm, thiếp thấy chúng cũng hợp nhau đó.
Hiếm có ai được A Ninh thân mật tới vậy."
Ông ta vui vẻ nói: "Hợp tác với tộc mạnh nhất Ngư thị này cũng ổn đấy, nàng thấy cho chúng liên hôn hai nhà với nhau tuyệt vời không?"
Hưu Ninh Khải trẹo chân một cái.
Bà ta cũng vui vẻ nói: "Đúng thế!"
Cuối cùng Hưu Ninh Khải cũng trẹo nốt chân kia.
Thôi thì...!mặc kệ họ vậy.
Hưu Ninh Khải đi mãi về phía Đông mà vẫn chưa dừng.
Cuối cùng, cậu cũng dừng chân trước địa phận của một gia tộc.
Thực ra gia tộc chỉ là tên gọi thôi.
Hai mươi năm về trước, gia tộc này đã sớm bị tiêu diệt, chỉ còn một người may mắn sống sót.
Hồ Ly tộc.
Người ta tin rằng Hồ Ly tộc là một trong những gia tộc có trí khôn thượng đỉnh nhất Yêu giới.
Gia tộc này vạch ra địa phận của riêng họ không tới nỗi rộng lớn nhưng toàn là những nơi chứa thảo dược quý, thiên nhiên hoang dã nguyên sinh.
Ban đầu trên bản đồ không hề ghi chú những loại cây đó nên Hồ Ly tộc khoanh vùng vừa phải người ta cũng gật gù đồng ý, chấm bút ký cho nhanh.
Cuối cùng người ta mới phát hiện, Hồ Ly tộc toàn chứa thảo dược quý có một không hai của Yêu giới.
Nhưng sau khi bị Ma giới đánh cho tan tác, nhiều loài thảo được bị diệt tận gốc, sớm đã không còn.
Chỉ còn vài chục loài may mắn thoát khỏi mồi lửa độc ác của Ma giới, dưới bàn tay chăm sóc của người cuối cùng trong gia tộc, chúng mới phát triển mạnh trở lại vì y dùng máu hoà vào nước để tưới.
Hưu Ninh Khải chần chừ đứng trước mảnh đất dồi dào thảo mộc ấy, không biết phải thông báo với gia chủ làm sao.
Cậu vừa đưa tay chạm một cái, kết giới đã lờ mờ xuất hiện và bật ra ngoài.
Hừm...!gây chấn động nhiêu đây chắc cũng đủ báo cho gia chủ biết rồi chứ?
Đúng như cậu dự đoán, một lát sau, một bóng người xuất hiện ở đường chân trời.
Gia chủ Hồ Ly tộc đến rồi.
Y đi từng bước nhẹ nhàng phiêu diêu, vậy mà thoáng một cái đã xuất hiện trước mặt cậu.
Bộ hồng y tung bay phất phơ trước gió, chiếc quạt xếp kia được để gọn trong lòng bàn tay y.
Đôi mắt xinh đẹp màu ruby kia nhìn cậu, hàng mi dài của y khẽ chớp.
Hưu Ninh Khải cúi đầu hành lễ: "Xin được diện kiến Phác tiền bối."
Gọi là "thiếu gia" cũng được, nhưng tiếng "tiền bối" nghe trang trọng hơn nhiều.
Y mỉm cười định nói "xin chào" thì mắt nhìn thấy ấn chú tia sét trên trán cậu, nét ngạc nhiên thoáng qua đôi mắt ấy.
Y nói: "Nhị Beo thiếu gia là người đạt chức Lôi Sư sao? Chúc mừng nhé."
Cậu cúi đầu nói cảm ơn.
Đoạn y hỏi: "Có chuyện gì mà cậu phải vượt hàng dặm xa xôi để tới đây thế?"
Cậu đáp: "Thưa, vãn bối có chuyện nên muốn xin tiền bối ban cho một ít thảo dược để chữa trị cho người bị thương."
Phác Trí Mẫn đánh giá cậu từ trên xuống dưới, chắc chắn rằng cậu tới đây không phải vì ý đồ xấu thì gật đầu.
Đoạn