Có một cung dành riêng cho bọn họ là cung Ngũ Sư, vừa nghe tên là biết.
Trong cung được chia ra làm bảy điện: Thượng Nghị điện dùng làm chỗ tiếp khách, Tầm Nghê điện là nơi để Ngũ sư trò chuyện, uống trà với nhau, Bạch Phong điện là nơi nghỉ ngơi của Phong Sư, Hồng Hoả điện là phòng của Hoả Sư, Lam Thuỷ điện của Thuỷ Sư, Thanh Mộc điện của Mộc Sư và Hoàng Lôi điện của Lôi Sư.
Vì Ngũ Sư cung có tới năm người ở nên đây là cung rộng nhất Thiên giới.
Một điện của cung rộng gần bằng cung khác.
Vì thế, sau khi dọn dẹp đồ mệt lả cả người trong Bạch Phong điện xong, Thôi Nghiên Thuân đã nằm ườn ra ngủ ngay.
Thôi Tú Bân vẫn còn khoẻ re.
Anh thu dọn đồ xong thì nhảy qua Bạch Phong điện định tìm anh trai nuôi của mình để chơi thì đã thấy y nằm bẹp dí trên giường và ngủ ngon lành.
"...!Anh Nghiên Thuân?"
"Khò...!khò...!khò..."
Khương Thái Hiện là người vui nhất.
Cậu chỉ thay y phục Mộc Sư rồi vứt đại mớ đồ lên giường và nhảy sang Lam Thuỷ điện ngay.
"Ngọc Khuê, nhanh lên đi chơi với tớ!!" Cậu như một con cún nhỏ xoắn xuýt dưới chân Thôi Ngọc Khuê.
"Để đại đó điiii! Lát có người dọn thôi hà!"
Thôi Ngọc Khuê phì cười nhìn "con cún nhỏ" sau lưng mình, nói: "Cậu cứ như con cún con vậy, chờ tớ tí nhé."
"Không được!" Khương Thái Hiện phụng phịu.
"Người lớn phải chiều trẻ con chứ! Nhanh lên đi thôi, đằng sau điện của tớ có cái đài nước và hoa viên đẹp lắm!"
"Hài dà, cậu không thấy mệt sao?" Thôi Ngọc Khuê bắt đầu cởi bán y nhân ngư ra và mặc y phục Thuỷ Sư.
"Tớ đánh nhau cả chục ngày rồi, mệt quá chừng."
Khương Thái Hiện chăm chú nhìn cậu thay đồ, nói: "Ừ nhỉ, cậu còn chưa nghỉ.
Hay là tớ "cõng" ra đó cho, nằm ngủ ngoài đó mát lắm, ha ha!"
Thôi Ngọc Khuê cười khổ với đứa bạn thân kém tuổi loi choi này.
Cậu tròng tới lớp đồ thứ ba mà vẫn còn thấy hai cái áo trắng nằm trước mặt, bèn hỏi: "...!Đồ của Ngũ sư nhiều lớp tới mức này sao??"
"Đúng rồi á!" Khương Thái Hiện "xì" một tiếng.
Cậu bày tỏ sự tức giận, nói: "Sao mà lắm lớp thế không biết!"
"Ừ nhỉ..." Thôi Ngọc Khuê lẩm bẩm.
"Cậu ta nói năm lớp lận."
"Hả..." Khương Thái Hiện nhìn cậu.
"Cậu nói "cậu" nào cơ?"
"À, là Lôi Sư ấy." Cậu khổ sở mặc thêm chiếc thứ tư vào người.
"Trong lúc đang thi đấu tớ vô tình đi hơi xa, vào hẳn địa phận Beo tộc.
Lúc đó tớ thấy cậu ấy đang đi tuần trên bờ, ngầu quá nên tớ tò mò bơi lại gần xem là ai, ai dè cậu ta tưởng tớ là thích khách nên...!đả thương tớ."
"Cái gì?? Đả thương???" Khương Thái Hiện nhăn nhó.
"Tên đó làm gì cậu rồi?"
Thôi Ngọc Khuê mặc xong lớp áo cuối cùng, khom người tìm cái đai lưng và nói: "Cậu ấy lỡ thôi, sau đó tớ được đưa về Beo tộc và chăm sóc rất kĩ càng.
Xong rồi cậu ấy còn bảo tớ đi nhanh lên kẻo trễ.
Bây giờ đã lên đây gặp cậu ấy rồi...!ừ ha! Lát nữa tớ cũng phải qua cảm ơn cậu ấy chút!"
"Hừ, cảm ơn gì chứ!" Khương Thái Hiện khoanh tay, tỏ vẻ không đồng tình.
"Tên đó đả thương cậu thì chữa trị là lẽ đương nhiên!"
Thôi Ngọc Khuê lại cười khổ, có vẻ cậu bạn thân này không ưa Lôi Sư lắm nhỉ? Gắn xong cái đai lưng, cậu vỗ vai cậu ta và nói: "Thôi kệ đi, giờ ra hoa viên ngủ trưa này."
Khương Thái Hiện đang hằm hằm ra mặt lập tức tươi tỉnh ngay.
Cậu nhảy khỏi giường, nắm tay Thôi Ngọc Khuê chạy đi như bay.
"Điii!! Hoa viên đằng kia kìa!!" Cậu ta vừa quay mặt lại vừa chỉ tay về phía trước.
Mắt Thôi Ngọc Khuê lập tức sáng lên.
Một hoa viên sáng sủa, xinh đẹp và rộng rãi hiện ra trước mắt hai người.
Hoa lá vô tận, ong bướm vờn quanh, không gian trải ra bốn bề, trông thật thoải mái dễ chịu!
"Oaaaaa!!" Cậu reo lên.
"Đã quáa!!"
"Đây này! Thảo dược độc quyền của Hồ Ly tộc cũng có trên đây đấy! Nhìn xem!" Khương Thái Hiện chỉ vào đám hoa màu xanh dương, trong veo như nước.
"Lam Điệp bách thảo đó!"
"Thích quá!" Thôi Ngọc Khuê khom người xuống, hứng lấy cánh hoa ngửi ngửi.
"Thơm nhè nhẹ chứ không nức mũi như hoa dưới đó, tuyệt vời!"
"Cậu cứ ngửi đi, ngửi cho đã luôn!! Thích thì cứ lấy vài bông ấy, đừng nhiều quá là được." Khương Thái Hiện dang hai tay ra.
"Nằm đây được nè, thảm cỏ siêu đã, miễn là cậu đừng dẫm nó thì ô kê!"
Cậu ta nằm gác đầu lên tay trên thảm cỏ xanh mướt, quay đầu chăm chú nhìn người bạn đang say mê ngắm hoa.
Thôi Ngọc Khuê sau một lúc cũng ngồi xuống bên cạnh bạn thân.
Cậu cài một đoá Lam Điệp lên tóc Khương Thái Hiện, nói: "Lam Điệp trên đây màu hơi sáng so với của Hồ Ly tộc nhỉ, ngả màu xanh lục nữa cơ."
"Đúng thế..." Khương Thái Hiện cũng cầm lấy đoá còn lại, vén lọn tóc sau tai Thôi Ngọc Khuê rồi cài lên.
"Tóc cậu để dài quá.
Nhưng mà thôi đẹp lắm, còn hơn cả đám con gái.
Tớ thích Lam Điệp trên này lắm, vì màu xanh lục là màu của tớ, màu xanh dương là màu của cậu, hai màu này trộn với nhau ra màu của nó nè."
"Ồ..." Thôi Ngọc Khuê chợt đỏ mặt.
"...!Cái gì?? Cậu nói hoà trộn vào nhau là có ý gì đấy??"
Khương Thái Hiện cười ha ha: "Có gì đâu, ý rất rõ ràng.
Cậu là của tớ, mà tớ cũng là của