Hưu Ninh Khải không thích tỏ vẻ ta đây thông minh.
Cậu ngồi đó chờ Nguyệt Long gọi chức mới mở mắt ra nhìn.
Khác với bốn người trước đó nhìn thần long với ánh mắt sùng bái và tò mò, Hưu Ninh Khải chỉ hờ hững nhìn con rồng lớn trước mặt một cái rồi rũ mi mắt chờ lệnh.
Ngài cảm thấy người này thật khác biệt, bèn hỏi: "Lôi Sư, tên tự là gì, gia tộc nào?"
"Thưa, tại hạ tên Hưu Ninh Khải, tự Hải Lăng thuộc Beo tộc Miêu thị!" Cậu rành rọt đáp, không thừa cũng không thiếu.
"Tốt lắm." Ngài nói.
"Quả nhiên Long Đế nói không sai, ngươi vừa có thiên tư tốt nhất vừa mạnh nhất Ngũ sư, rất đáng khen."
Cậu nhàn nhạt nói: "Đa tạ lời khen của thượng thần."
"Xem nào..." Thần long bắt đầu xem ấn ký.
Ngài nói: "Ừ hửm? Người bên này là ai đây?"
Hưu Ninh Khải ngước mặt lên nhìn, một đôi mắt màu vàng hạnh nhân đáng lẽ ra phải thật ấm áp nhưng nó chỉ chứa đựng sự lạnh lẽo vô tình, thần long nhìn vào cũng ngẩn ra.
Một bên là cha mẹ cậu, còn bên kia...!thấp thoáng bóng dáng của một thiếu niên mặc bán y trắng.
Thiếu niên ấy nhìn rất mờ, hệt như một ngọn gió thoảng qua nhưng người ta có thể nhìn thấy được nét xinh đẹp đến không ngờ từ nụ cười trong veo ấy.
Đôi mắt khẽ híp lại, miệng mỉm cười thật nhẹ nhàng song rất lôi cuốn.
Trông thiếu niên này có vẻ đang rất vui.
"Là quý nhân lá ngọc cành vàng." Hưu Ninh Khải vừa nhìn thiếu niên ấy vừa chầm chậm đáp.
"Người mà tại hạ...!có lẽ khó có thể với tới được."
"Ồ vậy sao..." Nếu thế thì được.
Lôi Sư mà có hiện tượng giống Phong Sư nữa thì thật tệ.
Ngài im lặng một thoáng rồi chạm móng vuốt vào ấn chú tia sét giữa trán cậu, nói: "Xong rồi, về nơi mà ngươi nhận chức đi."
Sau cái chạm ấy, Hưu Ninh Khải lập tức biến mất còn thần long quay về thế giới thực.
Kim Cựu Long đã đứng đó chờ sẵn, ông ta hỏi: "Ngài thấy ổn không?"
"...!Không ổn chút nào!" Nguyệt Long đáp xuống đất, nhăn mày nói.
"Ta buộc phải nói với ngươi chuyện này!"
Kim Cựu Long vẫn bình tĩnh nói: "Ngài cứ việc nói ạ."
Ngài nói: "Ta xem ấn ký của chúng thì thấy Hoả Sư và Mộc Sư là ổn nhất, còn Lôi Sư thì cũng không có vấn đề gì nhưng Phong Sư và Thuỷ Sư cần phải xem xét lại."
"Phong Sư và Thuỷ Sư?" Kim Cựu Long lẩm bẩm.
"Ngài thấy vấn đề gì?"
"Phong Sư mang ấn ký của người lạ còn Thuỷ Sư không mang ấn ký của bất kỳ ai!" Thần long nói.
"Người lạ?"
"Ừm." Ngài nói tiếp.
"Thực ra thì không có gì lạ với chúng ta cả! Đó chính là Mộc Sư! Nhưng Phong Sư nói quan hệ giữa hai người chỉ là bạn bè thường và không hề thân thiết!"
Ông ta hỏi: "Vậy còn Thuỷ Sư? Cậu ta không mang ấn ký của bất kỳ ai sao?"
"Không hề." Ngài lắc đầu.
"Kể cả cha mẹ cũng không.
Tiểu tử đó nói cha mẹ mất tích đột ngột vào hai trăm năm trước, giờ đã trở lại.
Không biết ấn ký có thể biến mất hay nhạt đi hay không..."
"Không đâu." Ông ta nhướn mày.
"Ấn ký không thể nhạt đi hay biến mất, trừ phi...!người trong ấn ký đó đã chết!!"
Thôi Ngọc Khuê và Thôi Tú Bân tìm khắp cả Ẩn Long cung chỉ thấy Khương Thái Hiện và Hưu Ninh Khải, chẳng thấy Thôi Nghiên Thuân đâu.
"Lạ vậy?? Anh ta đi đâu thế??" Khương Thái Hiện gãi gãi đầu.
Thôi Ngọc Khuê hơi lo lắng, cậu nói: "Chúng ta thử truyền âm với anh ta xem sao?"
Trừ Hưu Ninh Khải ra, ba người đều thử truyền âm cho Thôi Nghiên Thuân nhưng tuyệt nhiên không ai trả lời.
Thôi Tú Bân càng lúc càng cảm thấy bất an.
Anh đang không biết có nên ra khỏi cung không vì chưa có chỉ định của Long Đế.
Thôi Nghiên Thuân bình tĩnh ngồi trong Bạch Phong điện chờ bốn đứa em kia về nhưng y chờ tới sốt ruột vẫn không thấy, bèn đứng