#09
Buổi tối trước khi lên giường, tôi lướt net như thường lệ, không ngờ lại gặp phải một tin tức khiến tôi suýt rớt luôn từ trên giường xuống đất.
Blogger này hình như chính là cô gái hôm nay tôi dọa chạy mất, cô nàng phao tin trên mạng: “Anh chàng đẹp trai ở Hiệu Sách Triệu Gia đang yêu đương với em gái mổ cá ở bên cửa hàng Hải Sản Ngô Gia.”
Phản ứng đầu tiên của tôi chính là phẫn nộ.
Tại sao cậu ta thì là anh chàng đẹp trai, còn tôi lại là em gái mổ cá chứ hả?
Nhưng không lâu sau, tôi lại bắt đầu hoảng hốt.
Nếu như những lời nói hươu nói vượn của tôi ảnh hưởng tới việc làm ăn của Hiệu Sách Triệu Gia…
Hơn nữa tôi vẫn chỉ là một đứa trẻ, không gánh vác nổi hậu quả nghiêm trọng như vậy.
Tôi trằn trọc đến nửa đêm, vẫn luôn vắt óc suy nghĩ xem nên đền bù tổn thất cho Hiệu Sách Triệu Gia thế nào.
Nếu Triệu Thiên Thụ muốn tôi làm trâu làm ngựa cho cậu ta, chắc chắn tôi không đồng ý. Nhưng tôi có thể xin bà nội mấy con cá đắt tiền, mang sang cho Triệu Thiên Thụ tẩm bổ…
Sáng sớm hôm sau, dù quầng mắt đã xanh đen, tôi vẫn quyết định qua xin lỗi Triệu Thiên Thụ.
Hiệu Sách Triệu Gia nay lại treo biển đóng cửa.
Nhìn chung toàn bộ khu chợ số Năm, chẳng tiệm nào giống bọn họ, bảy ngày thì nghỉ bốn ngày, chuyện có mở cửa hay không còn phụ thuộc vào tâm trạng của ông chủ. Thật ra tài sản bên nhà họ Triệu không ít, cũng không cần phải dựa vào cái hiệu sách bé tẹo này để kiếm kế sinh nhai. Nơi đây thường ngày xem như thư viện của ông nội Triệu, còn vào kỳ nghỉ hè thì là cái ổ của Triệu Thiên Thụ.
Nhưng cho dù nhà họ Triệu không kiếm cơm nhờ hiệu sách này, tôi cũng muốn xin lỗi vì hành động của chính mình.
Tôi sẽ không bao giờ bào chữa cho những điều mình làm sai.
Mới bước qua ngưỡng cửa của Hiệu Sách Triệu Gia, tôi đã trông thấy Triệu Thiên Thụ đang cúi đầu đọc sách trên ghế.
Nghe thấy tiếng mở cửa, cậu ta ngẩng đầu nhìn tôi, hình như có hơi bất ngờ, hàng lông mày khẽ xếch lên.
Tôi xấu hổ, giật giật khóe miệng: “Ngày hôm qua tôi không nên nói đùa như thế, xin lỗi nhé.”
Triệu Thiên Thụ nghe xong, lại càng kinh ngạc.
Cậu ta không ngờ tôi sẽ ngoan ngoãn như con chim cút nhỏ vậy, thậm chí còn áy náy cúi đầu dưới ánh mắt của cậu ta.
Bởi vì cúi đầu nên tôi không trông thấy Triệu Thiên Thụ. Sau khi nhìn chằm chằm gạch lát sàn đỏ một hồi, tôi nghe thấy cậu ta hỏi: “Sao phải xin lỗi?”
Tôi ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt sáng quắc của cậu ta, bỗng dưng lại thấy thảng thốt, lời cũng lắp ba lắp bắp: “À ờ… Nếu như mấy cái cô kia tưởng rằng cậu có bạn gái, không đến cửa hiệu này nữa thì sao?”
Triệu Thiên Thụ thấp giọng nói: “Tôi đâu phải là ngôi sao lớn gì.”
“Nhưng nếu hiệu sách các cậu không còn khách nữa thì biết làm sao bây giờ?”
“Nhà của chúng tôi cũng không sống nhờ vào hiệu sách này.”
Được, coi như là tôi lo bò trắng răng đi.
Thần kinh căng thẳng suốt mấy tiếng đồng hồ cuối cùng cũng được buông lỏng. Tôi lau lau chỗ mồ hôi vô hình trên trán, nói: “Nếu như cậu đã không ngại thì tôi không nhiều lời nữa, chúc Hiệu Sách Triệu Gia nhà các cậu làm ăn phát đạt, sau này tôi đảm bảo sẽ nói chuyện cẩn thận hơn. Cậu muốn ăn đồ biển không? Để tôi nhờ bà chọn mấy con cá cho cậu, cậu mang về hầm canh uống, thơm ngon bổ dưỡng lắm luôn.”
Thấy tôi nói nhiều như vậy, Triệu Thiên Thụ không nhịn được mà cong môi: “Không cần đâu.”
Trông thấy nụ cười ấy của cậu ta, mọi cảm giác tội lỗi trong tôi bỗng chốc tan thành sương khói. Mây đen trong lòng tản hết, tấm lưng cong cong của tôi cũng theo đó mà thẳng lên.
Tôi lùi về phía sau: “Nếu đã không còn việc gì thì tôi quay về trước nhá?”
Triệu Thiên Thụ bình tĩnh nhìn tôi, như là có điều muốn nói.
Đến khi bầu không khí đã dần trở nên quái dị, tôi mới chờ được cậu ta lên tiếng. Cậu ta nói: “Quyển sách kia không phải là cậu chưa đọc xong sao? Hôm nay không đọc nữa à?” Nói xong, cậu ta đưa tay sờ sờ tai mình: “Hôm nay cũng không có khách.”
Tôi chớp chớp mắt, nhìn về phía tai cậu ta.
Nó lại bắt đầu chuyển sang màu đỏ với tốc độ mắt thường cũng nhìn thấy được.
Không biết vì sao mà tim tôi nảy lên bình bịch, ánh mắt của tôi di chuyển từ vành tai tới đôi mắt của cậu ta.
Tôi nhìn chằm chằm cậu ta, chầm chậm gật đầu.
Mười phút sau, Triệu Thiên Thụ đang bận rộn ở bên ngoài đột nhiên ngồi xuống phía đối diện tôi.
Tôi tức tốc ngồi ngay ngắn trở lại, chân khoanh lưng thẳng.
Một thức uống bất ngờ xuất hiện ở trước mắt tôi.
Là nước cam, nhưng có một ly espresso nhỏ đi kèm với nó.
Tôi ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt cậu ta.
Cậu ta chăm chú nhìn tôi, nhẹ giọng nói: “Loại đồ uống này tên là Tình Cờ Gặp Gỡ Ngày Hè”. Ánh mắt cậu ta nhìn tôi không hề giống với trước đây, quấn quít vương
vấn, lại rất dịu dàng.
Tôi sửng sốt, trái tim bỗng nhiên ngưa ngứa.
Để che giấu sự khác thường của mình, tôi hơi đanh giọng: “Chẳng phải chỉ là cà phê cam thôi sao?”
Triệu Thiên Thụ khịt mũi, không nói gì nữa.
Tôi biết cậu ta đang thầm mắng tôi không có mắt, nhưng mà tôi không tức giận, thậm chí còn vô cùng đắc chí mà đổ ly cà phê vào nước cam, cẩn thận nhấp môi một ngụm.
Tôi giương mắt nhìn cậu ta, phát hiện cậu ta cũng đang chờ tôi phát biểu cảm tưởng.
Tôi liếm liếm môi, cố gắng nếm ra một loại hương vị nào đó, nhưng cứ nghĩ mãi trong đầu mà vẫn chẳng nặn ra được từ gì hoa mỹ cả.
Tôi chỉ cảm giác như nó vừa ngọt vừa đắng, đầu lưỡi cũng thấy tê tê, nhưng không thể không công nhận là uống vào rất ngon miệng.
Cuối cùng, tôi gật gù nhận xét: “Cam ngọt lắm, còn cà phê thì hơi đắng.”
Cậu ta thực sự bật cười thành tiếng, bàn tay đỡ trán, đôi bờ vai còn rung rung.
“Cậu cười cái khỉ gì hả?”
Cậu ta vẫn tiếp tục cười.
Tôi bối rối đến đỏ cả mặt, cuối cùng quyết định không thèm để ý tới cậu ta nữa, cúi đầu chuyên tâm đọc sách.
Thời gian trôi thực sự mau. Trước lúc ra về, tôi hỏi Triệu Thiên Thụ: “Nếu bà nội cậu biết cậu mời tôi uống cà phê, liệu bà có mắng cậu không?”
Cậu ta nhìn tôi: “Cậu nói gì vậy?”
Tôi cười hì hì: “Yên tâm đi, tôi sẽ không kể ra đâu.”
Tôi cứ ngỡ chỉ cần mình không đề cập thì bà nội tôi sẽ không nhớ đến Triệu Thiên Thụ.
Ai ngờ tới giờ ăn tối, bà lại bảo tôi sang bên đối diện gọi Triệu Thiên Thụ qua ăn cơm.
Tôi kinh ngạc hỏi: “Gọi cậu ta làm gì ạ?”
Bà nội lấy đũa đánh vào tay tôi: “Cái con nhóc này ngày nào cũng sang hiệu sách bọn họ quấy rối, chẳng nhẽ nhà chúng ta không nên bồi thường một chút ư?”
“Không phải hai gia đình chúng ta có thù oán ạ?”
“Đã là thời đại nào rồi, lại còn liên tọa(*) gì nữa?” Bà nội mắng tôi cổ hủ.
(*) Liên tọa (trừng phạt tập thể): Chế độ xử phạt chung các thành viên trong gia đình khi người thân của họ phạm tội, xuất hiện từ thời nhà Chu và bị lật đổ cuối thời nhà Thanh.Bị bà nội mắng, tôi lại càng thấy sững sờ.
Cuối cùng, tôi vẫn nhẹ nhàng bước sang bên đó, gọi Triệu Thiên Thụ qua ăn tối.
Triệu Thiên Thụ hiển nhiên cũng bị giật mình: “Cậu chắc chắn à?”
Tôi gật đầu: “Bà nội tôi bảo, nhà của chúng tôi không làm mấy trò liên tọa.”
Triệu Thiên Thụ: “…”
Thế là, bàn ăn vốn chỉ hai người giờ đã biến thành bốn người.
Bên trái tôi là Lâm Sâm, bên phải là Triệu Thiên Thụ.
Tôi cảm giác bầu không khí trên bàn ăn rất quái lạ, nhưng bà tôi không để tâm. Bà vẫn chăm được ba đứa chúng tôi chu đáo.
Bà múc cho tôi một thìa, sau đó múc cho Lâm Sâm một thìa, rồi lại múc cho Triệu Thiên Thụ một thìa.
Cơm nước xong xuôi, Triệu Thiên Thụ là người đầu tiên đứng lên thu dọn bát đũa, mà Lâm Sâm thì cũng chẳng chịu kém cạnh. Mỗi người bọn họ bê một nửa chỗ chén bát, cùng nhau chen chúc vào bếp, bà tôi cũng không ngăn được.
Cuối cùng, hai người họ chiếm luôn cái bồn rửa bát.
Bà nội khen họ siêng năng, vừa tháo vát vừa hiểu chuyện. Lúc Triệu Thiên Thụ ra về, bà còn thân mật cầm tay cậu ta, bảo cậu ta lần sau lại đến.
Tôi đứng ở bên cạnh nghe, chỉ cảm thấy đây là lời khách sáo.
Nhưng nụ cười đơn thuần và biết ơn ở trên mặt Triệu Thiên Thụ lại khiến cho tôi sinh nghi, có khi ngày mai cậu ta sẽ lại đến thật cũng nên.