Edit: Hừa.
Hạ Văn Nam dọn dẹp nhà bếp xong, ra khỏi nhà đến Minh Nghiên.
Cậu không nỡ tốn tiền bắt taxi, nên tra địa chỉ công ty Minh Nghiên trên điện thoại rồi đi bộ đến tàu điện ngầm gần nhất.
Tuy bây giờ đã qua giờ cao điểm đi làm buổi sáng, nhưng tàu điện vẫn có không ít người, Hạ Văn Nam tìm một góc đứng chờ đến trạm dừng cuối cùng.
Lối ra của trạm dừng cuối có một đoạn cầu thang rất dài, Hạ Văn Nam leo cầu thang xong thì mệt bở hơi tai, bước ra khỏi tàu điện ngầm rồi lao vào cái nắng chói chang oi ả.
Đây là một góc của khu CBD*, ngước mắt lên toàn là nhà cao tầng với nhiều hình thù khác nhau, toàn bộ tường bao được lắp bằng kính sáng bóng, nó phản chiếu ánh nắng gay gắt khiến con phố giữa các tòa nhà gần như trắng xóa.
*CBD là viết tắt từ Central Business District – đây là khu vực (quận) trung tâm hành chính, thương mại và là bộ mặt của một thành phố.
Trong số đó có Công ty Trách nhiệm hũu hạn Khoa học kỹ thuật Nước hoa Minh Nghiên, nằm ở một vị trí vông cùng bắt mắt.
Không hẳn vì nằm ở vị trí dễ thấy mà bởi kiến trúc của nó, bao quanh tòa nhà cao tầng là hàng tường rào có logo của thương hiệu “Minh Nghiên”, trên đỉnh tòa nhà còn được tạo hình thành nắp lọ nước hoa, kết hợp với tòa nhà hình chữ nhật, từ xa trông như một chai nước hoa khồng lồ có logo ở giữa.
Thoạt nhìn tòa nhà Minh Nghiên không cách xa trạm tàu điện ngầm lắm, nhưng Hạ Văn Nam phải đi bộ mất mười phút mới tới nơi.
Toàn thân cậu đổ mồ hôi, bước lên được vỉa hè trước tòa nhà thì đã có hơi chật vật, có lẽ khi ra cửa cậu chọn mặc áo T-shirt quần đùi giày thể thao là không phù hợp với nơi này, bởi nhân viên an ninh vẫn luôn đứng nhìn cậu từ đằng xa.
Quả nhiên bảo vệ không chặn đường cậu.
Trong nháy mắt Hạ Văn Nam đã xuất hiện ở đại sảnh, khí lạnh từ tứ phía ập đến, Hạ Văn Nam thở ra một hơi nóng thật dài, cậu đứng do dự tại chỗ mất một giây rồi bước đến trước quầy lễ tân.
“Xin chào.” Hạ Văn Nam ấp úng bắt chuyện với nữ nhân viên tiếp tân.
Cô tiếp tân đang cúi đầu làm việc nghe vậy thì ngẳng đầu lên, nhìn thấy Hạ Văn Nam thì lập tức đứng phắt dậy: “Giám đốc Hạ.”
Lần đầu tiên Hạ Văn Nam có được đãi ngộ như thế này nhưng cậu thích ứng rất nhanh, làm bộ bình tĩnh gật đầu đáp lại, hỏi: “Minh Lộ Xuyên đâu rồi?”
Dường như nữ nhân viên tiếp tân bị kinh ngạc, nhưng vẫn lễ phép: “Xin ngài chờ tôi một chút ạ.” Cô bấm số điện thoại nội bộ hỏi thăm, rất nhanh đã có câu trả lời cho Hạ Văn Nam: “Tống giám đốc Minh đang họp ạ.”
“Ồ,” Hạ Văn Nam chắp hai tay sau lưng, hỏi: “Văn phòng của anh ta ở tầng mấy vậy?”
“… Tầng 20 ạ.” Cô tiếp tân vừa tò mò vừa cố kìm nén nhìn Hạ Văn Nam, đôi môi khẽ mấp máy rồi vội mím chặt.
Hạ Văn Nam nói: “Được, cảm ơn cô.” Cậu vừa rời đi thì chợt khựng lại, quay người lại hỏi: “Thang máy ở đây nhỉ?”
Nữ tiếp tân chỉ đường cho cậu.
Hạ Văn Nam đi tới thang máy.
Hai cô nhân viên ở quầy tiếp nhìn bóng lưng Hạ Văn Nam, đều cảm thấy thật khó hiểu.
Hạ Văn Nam bước vào thang máy, ấn nhẹ vào nút của tầng 20 nhưng nó không sáng đèn, cậu lại nhấn thêm một lần nữa, vẫn không sáng.
Cậu không không chuyện gì đang xảy ra, chuyển sang nút số 19 nhưng thang máy vẫn không hề hoạt động.
Lúc này cửa thang máy đột nhiên mở ra, đứng bên ngoài là một cậu thanh niên, cậu ta nhìn thấy Hạ Văn Nam đứng trong thang máy thì sửng sốt, bước chân hơi ngập ngừng rồi mới dám đi vào, vừa lên tiếng chào hỏi: “Chào giám đốc Hạ ạ.”
Hạ Văn Nam đáp: “Chào cậu.” Nói xong, Hạ Văn Nam thấy cậu ta dùng thẻ nhân viên quét qua máy cảm biến sát bên dưới hàng nút lệnh rồi mới nhấn tầng số 9.
Giờ Hạ Văn Nam mới hiểu ra là phải quét thẻ trước, cậu vội vàng nhấn tầng 20 nhưng nó vẫn không sáng đèn, Hạ Văn Nam nói với cậu thanh niên kia: “Cậu quét thẻ giúp tôi được không?”
Cậu thanh niên khó xử: “Thẻ của em không lên tầng 20 được đâu ạ.” Còn bổ sung: “Nhưng thẻ của anh thì