Edit: Hừa.
Hạ Văn Nam là một Beta, trong ký ức của cậu đang là một sinh viên đại học năm hai, năm nay chưa đầy hai mươi tuổi.
Nhưng ký ức của cậu lại hơi mơ hồ, chuyện của ngày hôm qua không giống như mới xảy ra hôm qua, mà như đã xảy ra ở một quá khứ xa xôi nào đó.
Cậu cảm thấy ký ức của mình xuất hiện một khoảng trống, nhưng cậu không hiểu tại sao lại có khoảng trống này, cậu tỉnh lại trong căn phòng bệnh tại bệnh viện, bên cạnh còn có thêm một người đàn ông Alpha tự xưng là chồng cậu.
Đầu óc Hạ Văn Nam vẫn còn ngơ ngác, sau khi Minh Lộ Xuyên rời đi thì cậu đánh một giấc, lần tỉnh dậy này thì ánh sáng trong phòng đã mờ đi một chút, bầu trời bên ngoài cửa đã nhuộm màu đen nhánh.
Có người đang đứng bên giường bệnh, là một nữ y tá đang thu bình truyền dịch và một người nữa là Lâm Trữ Thu, anh đang dò ống nghe trên ngực Hạ Văn Nam, lúc anh đang khom người khám thì Hạ Văn Nam từ từ mở mắt ra, làm anh lúng túng trong giây lát.
Hạ Văn Nam gọi: “Lâm Trữ Thu.”
Lâm Trữ Thu gật đầu, rút ống nghe về rồi đứng thẳng lên.
Cô y tá đẩy xe rời đi, trước khi đi còn nói với Lâm Trữ Thu: “Bác sĩ Lâm, tôi xin phép ra ngoài trước.”
Lâm Trữ Thu gật đầu, đứng ở bên giường bệnh không nhúc nhích.
Lúc này trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người, Hạ Văn Nam nói: “Mày thật sự là Lâm Trữ Thu à?”
“Tất nhiên rồi.” Lâm Trữ Thu là bạn học hồi cấp ba với Hạ Văn Nam, cũng là một Beta giống Hạ Văn Nam.
Tuy học chung lớp cấp Ba nhưng hai người họ cũng không giao tiếp quá nhiều, trong ấn tượng của Hạ Văn Nam, Lâm Trữ Thu là một nam sinh gầy gò hướng nội nho nhã, khi đó anh ngồi ở hàng ghế đầu của lớp đeo một cặp mắt kính cận, luôn chăm chú nghe giáo viên giảng bài và hầu như lúc nào cũng né tránh tầm mắt của người đối diện.
Bây giờ Lâm Trữ Thu vẫn gầy và nho nhã như trước, chỉ là không còn đeo kính nữa, lúc gặp người khác cũng không còn trốn tránh, mà càng thêm nhiều phần khí chất trầm ổn của người trưởng thành.
Lâm Trữ Thu đứng bên giường bệnh, ống nghe nằm gọn trong túi áo blouse, anh nói với Hạ Văn Nam: “Mày bị chấn thương sọ não dẫn đến mất trí nhớ.”
Chuyện này Hạ Văn Nam đã đoán trước được, cậu hỏi: “Vậy tao có thể khôi phục lại trí nhớ không?”
“Có thể.”
“Mà tại sao tao lại bị thương?” Hạ Văn Nam có rất nhiều thắc mắc, lúc chiều cậu đã hỏi nhưng mà vị bác sĩ trung niên kia lại không trả lời cậu.
Bây giờ trong phòng bệnh chỉ còn hai người bọn họ, Lâm Trữ Thu không giữ dáng vẻ né tránh Hạ Văn Nam nữa, nói: “Mày bị tai nạn xe.”
Hạ Văn Nam giơ tay lên muốn chạm thử vào đầu mình thì Lâm Trữ Thu cản lại.
“Tao cảm giác như mình đã hôn mê rất lâu rồi.”
“Mày hôn mê ba ngày.”
“Ba ngày…” Hạ Văn Nam ngẩn người, “Có rất nhiều chuyện tao không nhớ rõ, nhìn mày còn có vẻ lớn tuổi hơn trước nữa.”
Lâm Trữ Thu suy nghĩ một chút, “Mày nói năm nay mày đang là sinh viên đại học năm thứ hai, vậy tính ra mày đã mất sáu năm ký ức.”
“Sáu năm lận á.” Hạ Văn Nam trợn mắt.
“Tao nhớ tao với mày bằng tuổi, thì năm nay mày đã 26 tuổi rồi.”
Hạ Văn Nam cố gắng tiếp nhận những thông tin này, cậu nhớ tới Minh Lộ Xuyên, nói: “Vậy tên Alpha kia… cái người ở đây hồi chiều…”
“Ngài Minh à?” Lâm Trữ Thu đáp, “Mày không nhớ sao, anh ta là chồng của mày.”
Hạ Văn Nam lại phải nghe một tin tức khó có thể tiếp thu, cậu ngờ vực: “Tại sao tao lại kết hôn với lại một tên đàn ông Alpha?”
“Hả?” Tất nhiên Lâm Trữ Thu không thể trả lời vấn đề này, lộ vẻ mờ mịt, đáp, “Tao không biết.”
Lúc này một y tá gõ đến cửa phòng, nói Lâm Trữ Thu có bệnh nhân đến tìm.
Lâm Trữ Thu vội vàng nói với Hạ Văn Nam: “Tao còn phải trực ban, khi nào rảnh rỗi sẽ nói chuyện với mày sau.” Nói xong anh liền rời đi cùng y tá.
Căn phòng lại rơi vào bóng tối lờ mờ, Hạ Văn Nam nằm ở trên giường nhắm mắt lại, nhớ tới người đàn ông tên Minh Lộ Xuyên liền trằn trọc bất an, cậu cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy.
Sáng ngày hôm sau vẫn chưa thấy Minh Lộ Xuyên trở lại, y tá đẩy xe lăn vào phòng bệnh dẫn Hạ Văn Nam đi làm kiểm tra sức khỏe.
Người Hạ Văn Nam vẫn còn rất yếu, bước xuống giường cần có người đỡ, thế nhưng tình trạng bây giờ đã tốt hơn hôm qua một chút rồi.
Trước lúc kiểm tra, Hạ Văn Nam muốn đi vệ sinh, y tá đẩy cậu đến trước nhà vệ sinh, thiếu điều còn muốn dìu cậu đi vào trong,