Ba người đứng trên cầu, ngắm nhìn cảnh vật xung quanh, khắp thành phố ánh điện rực rỡ.
Tiếng chuông nhà thờ vang lên, thời khác chuyển ngày đã đến.
Tiêu Mạn tươi cười nắm tay hai người bạn:
- Giáng Sinh vui vẻ.
Tô Minh giật mình nhìn người con gái đứng cạnh, trong lòng xôn xao có chút không đúng, cậu chỉ đáp lại cho có lệ sau đó quay mặt đi chỗ khác, dẫu vậy, tay vẫn để cho Tiêu Mạn nắm:
- Cậu cũng vậy, Giáng Sinh vui vẻ.
Trái ngược với Tô Minh, Thiếu Phong miệng cười tươi (ừm ai nhìn vào cũng thấy giống kiểu soái ca dồ) chúc Giáng Sinh hai người bạn:
- Cảm ơn Mạn Mạn, cậu và Minh Minh, Giáng sinh vui vẻ.
Sau đó Tô Minh và Thiếu Phong đưa Tiêu Mạn về rồi mới về nhà.
Sáng nay, Tiêu Mạn mang theo sắc thái vui vẻ đến trường, cô còn cầm theo chiếc áo mà Tô Minh mặc tối qua đến để trả cậu.
Vừa gửi xe xong, Mạn Mạn vừa đi lên phòng hội đồng vừa hát.
- Lạ nhỉ, sao vẫn chưa thấy Tô Minh.
Mọi hôm cậu ấy đến sớm hơn mình nữa mà.
Tiêu Mạn tiến lại chỗ của mình, bắt đầu buổi trực.
Hoàn thành công việc xong tiếng chuông vào học cùng lúc reo lên.
Tiêu Mạn thấy khó hiểu nhưng rồi lại nghĩ: " chắc Tiểu Minh có việc nên sáng nay mới không đi trực ".
Nhận thấy lí do mình đưa ra cũng có lí, cô vội vàng thu dọn đồ dùng để lên lớp.
Thế nhưng, lên lớp rồi vẫn chẳng thấy bóng dáng của lớp trưởng đâu, cô bắt đầu lo lắng.
Chủ nhiệm Lý bước vào khiến lớp ai cũng ngạc nhiên vì đây không phải tiết của thầy.
Đang định đứng dậy chào thì thầy vội cắt ngang:
- Các em không cần phải chào, thầy qua đây vì có chuyện muốn nói.
Sáng nay lớp trưởng báo thầy là xin nghỉ vì ốm, vậy nên phó học tập à, tạm thời em quản lí lớp giúp Tô Minh.
Nghe thấy vậy, Tiêu Mạn buồn ra mặt.
Thất thần đứng lên nhận trách nhiệm:
- Vâng thưa thầy.
À thầy ơi, lớp trưởng có bị nặng lắm không thầy.
- Thầy cũng không rõ, nghe giọng điệu em ấy chắc là cũng không nặng lắm đâu.
Các em không cần phải lo lắng.
- Vâng, em cảm ơn thầy.
Tiêu Mạn ngồi xuống, trong lòng dấy lên sự dằn vặt.
Đáng ra lúc đêm cô không nên mặc áo của anh, tại cô nên anh mới ốm.
Cầm chặt chiếc áo của Tô Minh trong lòng Tiêu Mạn càng thêm tự trách.
Tan học cô đạp xe thẳng đến nhà Tô Minh.
Gõ cửa mãi mới thấy người ra mở cửa.
Thì ra là Tô Minh.
Nhìn thấy được cậu, Tiêu Mạn cũng vơi đi phần nào sự lo lắng.
Cô vội vàng đưa tay lên trán cậu, trán cậu nóng ran.
- Sao trán cậu nóng thế này? Sáng nay cậu uống thuốc chưa vậy?
Tô Minh lắc đầu:
- Mình nằm ngủ, bây giờ mới xuống được giường.
Ba mẹ mình sáng nay có ca trực phải đi sớm nên không biết mình bị bệnh.
Tiêu Mạn hoảng hốt ném cặp sách của mình lên ghế sofa, lôi cậu vào phòng:
- Bây giờ cậu lên giường nằm đi, đắp chăn cẩn thận, chờ mình một lát.
Chờ cho Tô Minh nằm yên vị trên giường, Tiêu Mạn chạy nhanh ra hiệu thuốc gần đó.
Sau đó cô vào siêu thị mua ít đồ ăn.
Bước ra khỏi cửa siêu thị, cô lấy điện thoại gọi điện báo mẹ không cần chờ cơm rồi nhanh chóng về nhà của Tô Minh.
Vừa