Anti-fan trên mạng thật giả lẫn lộn, nhiều người không nhìn ra được toàn bộ nhân quả mà chỉ nghe những điều mình muốn nghe.
"Lâu rồi không gặp." Giang Trình cụng ly với Hạ Tri Thu nhưng lại nhìn Hứa Lam Lam mà nói chuyện.
Hứa Lam Lam hôm nay trang điểm rất đẹp, môi đỏ, răng trắng, nhiều kiểu phong cách, chỉ là không rảnh hàn huyên với Giang Trình, lập tức đi thẳng vào vấn đề: "Chẳng phải lúc gọi điện cậu nói Lý Úc Trạch sẽ đến sao?"
Giang Trình đáp: "Đương nhiên sẽ tới, có khi nào tôi gạt em chưa?"
Ngữ khí của hắn khá là nhẹ nhàng, lộ rõ vẻ lấy lòng, rõ ràng là chưa dứt tình với nữ thần trung học.
Đào Ương và Giang Trình đều ghét nhau.
Bọn họ tự nguyện trở thành bóng đèn, vốn định kéo Hạ Tri Thu tránh xa xa chút, ai ngờ Giang Trình bước qua đây, mà hắn mới vừa đứng nói chuyện không bao lâu thì các bạn học khác cũng bu hết lại.
Trong lúc nhất thời mọi người mồm năm miệng bảy nói chuyện với nhau về tình hình gần đây, nhưng nói nói một hồi lại dính tới Hạ Tri Thu.
Rốt cuộc cậu ấy không xuất hiện nhiều năm như vậy, thế mà đùng một cái lại xin làm thủ tục nghỉ học lúc gần sát năm lớp 12, ngay thời gian quan trọng.
"Nghe nói ông cậu bị bệnh hả?" Người nói là Phùng Viên.
Người cũng như tên, khuôn mặt tròn trịa.
Hạ Tri Thu gật đầu, nói với cậu ta ông không sao nữa.
Tham gia buổi họp lớp lần này bị hỏi nhiều nhất là vấn đề đó.
Cũng khó trách mọi người tò mò, tình huống hồi ấy khá khẩn cấp, ra đi quả thật khá vội vàng.
Phùng Viên nói: "Không sao là được rồi.
Nhiều năm không gặp, cậu vẫn cứ vậy.
À đúng rồi, hiện giờ cậu làm việc ở đâu? Tớ nhớ cậu cũng rất thích diễn xuất mà phải không?"
Nói tới đây, sắc mặt Đào Ương khẽ biến, vừa định đánh trống lảng đã bị Giang Trình giành trước một bước.
"Hạ Tri Thu cũng là một diễn viên mà."
"Ồ!!!" Tất cả bạn học đều có chút kinh ngạc, Phùng Viên hỏi tiếp: "Là thật sao? Vậy sao tớ không thấy cậu xuất hiện trên TV? Cậu từng diễn gì vậy? Tớ về xem thử."
Phùng Viên thực sự cho rằng kiến thức mình hạn hẹp, đang định lấy điện thoại kiếm tên Hạ Tri Thu thì thấy Giang Trình để ly rượu lên bàn, ngắt lời:
"Chắc còn chưa phát sóng đâu.
Tôi cũng trùng hợp gặp cậu ấy tại đoàn phim mới biết cậu ấy tham gia."
"Diễn vai..." - Giang Trình tính nói tiếp, đột nhiên lại làm như quên đi, giơ tay gõ lên thái dương, hơi hơi ngượng ngùng nhìn Hạ Tri Thu.
"Vai gì ta..."
Hạ Tri Thu từ đầu đến giờ đều mỉm cười, nhắc: "Là một thi thể."
Mấy chữ "là một thi thể" này Hạ Tri Thu nói ra hết sức tự nhiên và thoải mái.
Cứ như cậu diễn vai thị vệ thành một nam chính mặc áo lụa long bào.
Trong lời nói không có chỗ nào phải xấu hổ.
Giang Trình bừng tỉnh, cũng cười cười theo, nhưng là cười mà không cười.
Xưa giờ hắn luôn ngứa mắt Hạ Tri Thu.
Không vì cái gì khác mà vì chính thái độ lúc nào cũng không tự ti không kiêu ngạo của cậu.
Hồi trước cũng vậy, rõ ràng cha mẹ chỉ mở một quán ăn nhỏ xập xệ, khách vô quán cùng lắm chỉ là mấy công nhân xây dựng mình mẩy nhếch nhác bụi bặm, vậy mà cậu ta vẫn dám dẫn bạn bè tới ăn.
Rõ ràng không phải là con nhà có tiền như Đào Ương hay Hứa Lam, vậy mà tuyệt nhiên không biết tự ti là gì, vẫn kết bạn với bọn họ.
Rõ ràng là sinh ra trong một gia đình bình thường, làm gì có tiền để đi học trường điện ảnh.
Thế mà vẫn mơ mộng hão huyền, thức khuya dậy sớm đi làm thêm khắp nơi, vẫn khờ khạo muốn kiếm tiền trang trải chi phí sinh hoạt trong trường.
Giang Trình chưa bao giờ muốn thừa nhận bản thân đố kỵ với Hạ Tri Thu.
Rõ ràng là gia cảnh như nhau, thành tích cũng không khác, nhưng hai người lại có hai cuộc sống khác nhau trong suốt những năm dài thời học sinh.
"Anh Trình."
Phùng Viên vẫn còn đứng tán gẫu với Hạ Tri Thu thì trợ lý của Giang Trình cầm điện thoại đi đến, ghé vào tai hắn nói gì đó.
Giang Trình nhướng mày, thông qua tấm kính cách đó không xa ngắm lại bộ tây trang cao cấp được đặt may khéo léo, nhếch miệng cười.
Hắn ta không nghĩ đến việc sẽ gặp Hạ Tri Thu trên phim trường, càng không nghĩ tới cậu giờ lại ra nông nỗi gia nhập làm diễn viên quần chúng.
Hắn nhớ mãi bộ dạng của đạo diễn dù miễn cưỡng chọn hắn nhưng khuôn mặt thì hiện rõ tiếc nuối khi Hạ Tri Thu không thể tham gia buổi thử vai trong trường.
Cứ như hắn chỉ là một người thay thế, mà lại còn là một kẻ thay thế không đạt yêu cầu.
Hắn mãi mãi ghi nhớ mối thù này.
Vì vậy khi thấy Hạ Tri Thu ăn mặc rách rưới trong đám diễn viên quần chúng, sự hả hê ập đến bất ngờ khiến hắn không thể giữ nổi bình tĩnh.
Hắn muốn tất cả người từng biết bọn họ nhìn xem bây giờ Giang Trình hắn như thế nào, còn người mà bọn họ coi trọng – Hạ Tri Thu bây giờ ra làm sao.
Đào Ương nhìn Giang Trình là biết hắn đang cười thầm trong bụng, đang muốn kéo Hạ Tri Thu bỏ đi, ai ngờ lại nghe hắn nói một câu:
"Chờ chút đã.
Lý Úc Trạch đang trên đường đến, không gặp mà đã muốn về sao?"
Lời vừa nói ra, hội trường càng trở nên náo nhiệt.
Ai ai cũng bàn về Lý Úc Trạch, thậm chí thầy chủ nhiệm giáo dục còn mang hẳn một tấm bưu thiếp để nhờ ký tên cho cháu gái mình.
Lý