Ba món trên có vẻ phổ biến nhưng đều có một đặc điểm chung.
Hạ Tri Thu không phát hiện vì cậu chỉ chú ý đến vết thương trên tay hắn.
Tuy Lý Úc Trạch nói không sao nhưng vẫn còn chút máu thấm ra trên băng vải trắng.
Hắn không muốn giải thích nhiều, cậu cũng ngừng hỏi thêm.
Dù cho có hỏi bao nhiêu đi nữa cũng chẳng cách nào xuyên về lúc đó để chịu thay đau đớn cho Lý Úc Trạch.
Chi bằng cậu làm việc gì thực tế chút, hắn muốn ăn cái gì thì vào bếp nấu cái đó.
Trước giờ Hạ Tri Thu chưa bao giờ là người thích nói lời thừa.
Cậu bảo Lý Úc Trạch lên lầu nghỉ ngơi, còn mình thì đi đến siêu thị mua nguyên liệu cần thiết cho ba món ăn.
Đối với Hạ Tri Thu, nấu ăn là chuyện dễ như ăn cháo, do từ nhỏ cậu đã phụ giúp việc bếp núc trong nhà.
Bất luận Lý Úc Trạch muốn ăn gì, cậu cũng không thấy khó khăn.
Cho nên cậu nghĩ, chỉ cần một mình mình vào bếp là đủ rồi.
Không cần bất kỳ ai hỗ trợ, huống chi đó còn là người bị thương đang quấn băng trên tay.
...!
"Để tôi nấu là được.
Nếu anh không buồn ngủ thì có thể ra phòng khách xem TV." – Hạ Tri Thu đang cắt đậu hủ trên thớt, cắt xong mới nhìn qua Lý Úc Trạch đang loay hoay kiếm chuyện làm bên cạnh.
Hắn vẫn mặc quần áo lúc sáng, chắp hai tay sau lưng, cúi đầu quan sát con cá chết ngửa bụng trong bồn rửa chén.
Lát nữa nó sẽ bị làm thành cá phi lê, phủ bột ngô và lòng trắng trứng, nghĩ tới thôi cũng đã tưởng tượng được độ mềm mịn rồi.
Hắn nói: "Bữa nào cũng phải quay phim, xong rồi về xem TV.
Em nghĩ coi có thấy tẻ nhạt không hả?"
Hạ Tri Thu nói: "Vậy anh cũng đừng đứng đây...!tay đang bị thương, nếu bất cẩn đụng trúng đâu đó nữa thì không hay."
Lý Úc Trạch quay đầu nhìn cậu, hỏi: "Em lo lắng à?"
Hạ Tri Thu vừa đặt đậu hủ đã cắt lên dĩa, rũ mắt, lưỡng lự vài giây rồi thẳng thắn gật đầu.
Cậu thực sự rất lo lắng cho Lý Úc Trạch nên không cần thiết phải che giấu.
Đôi khi dũng khí của con người tựa như một quả bóng bay, thổi một hơi sẽ có thể bay cao thật cao, nhưng bị gió thổi chốc lát là vỡ tan tành.
Những mảnh vỡ bay lả tả trên không trung, có lúc lại mắc trên cây hoặc rơi trên bãi cỏ.
Nếu muốn gom nhặt rồi khôi phục lại, có thể sẽ phải cần thêm nhiều dũng khí hơn.
Lý Úc Trạch không phải Hạ Tri Thu, đương nhiên không thể hiểu suy nghĩ thật sự trong lòng cậu ấy.
Nhưng hắn là người thông minh, vì thế vẫn nhìn ra Hạ Tri Thu còn chút tình cảm với mình.
Tình cảm ấy nông sâu thế nào hắn chẳng dám đoán.
Dù là thế, miễn vẫn còn một chút cơ hội thì sẽ còn vô hạn không gian để phát triển thêm.
Sau khi đứng trong bếp chơi bời nửa buổi, cuối cùng Lý Úc Trạch cũng tìm ra chút việc cho mình.
Hắn lén liếc qua Hạ Tri Thu, nhân lúc cậu không chú ý mà mở tủ bếp, lấy ra vài bộ chén dĩa, còn có mấy đôi đũa và mấy cái muỗng.
Hạ Tri Thu đang nấu ăn, nhìn thấy hành động của hắn thì vội để sạn gỗ xuống, nói: "Đừng cử động!"
Nhưng chưa kịp dứt lời thì đã nghe tiếng: "Xoảng!!" – toàn bộ đồ sứ trong tay Lý Úc Trạch đều vỡ tan tành.
"Chậc!"
"Sao vậy? Đụng trúng đâu sao?" – Hạ Tri Thu thấy biểu hiện của hắn không đúng nên lập tức tắt lửa, đi qua.
Hắn khẽ cau mày, xoa cổ tay, nói: "Ai ngờ nó lại rơi hết chứ."
Lý Úc Trạch đã bị thương, chắc chắn cầm không nổi.
Cậu kiểm tra cánh tay hắn, xác định không có gì đáng ngại mới thở phào nhẹ nhõm: "Anh lấy nhiều quá, có hai người thôi, đâu sử dụng nhiều dĩa như vậy."
Lý Úc Trạch có vẻ hơi tự trách mình, hắn cuối xuống nhặt mảnh vỡ trên mặt đất nhưng bị Hạ Tri Thu ngăn lại: "Đừng nhặt, để tôi lấy chổi dọn."
Hắn nhìn theo bóng lưng cậu, hết sức chân thành nói: "Xin lỗi.
Tôi chỉ muốn giúp em, ai ngờ còn gây thêm rắc rối."
Hạ Tri Thu không có ý khiển trách, chỉ bất đắc dĩ bảo: "Nhưng giờ chén dĩa vỡ cả rồi, không thì mình xuống lầu mua một bộ."
Lý Úc Trạch: "Không cần."
Nói rồi hắn mở cửa tủ bếp ra nhìn, tìm ra ba cái dĩa và hai cái bát.
Bốn mươi phút sau, đồ ăn được dọn lên bàn.
Mãi đến khi ngồi vào ghế, Hạ Tri Thu