"Nam à, hôm nay tập xong cậu có bận gì không?"
"Hôm nay thì không."
"Đi uống nước nhé. Tớ mời."
"Ghê vậy? Có gì thì nói xoẹt ra đi. Tớ với cậu chứ có phải ai xa lạ đâu?" Nam trố mắt nhìn cô bạn đang lộ vẻ khó xử.
"Cậu hay chơi với Linh..."
"Lại chuyện đó nữa! Tớ đã bảo tớ với cô ấy chỉ là giúp đỡ..."
"Không! Ý tớ là cậu hay chơi với Linh, cậu... biết nhiều chuyện của cô ấy. Giàu có lại xinh gái, có phải là... có rất nhiều người theo đuổi không?" Hà khổ sở mãi mới sắp xếp được câu hoàn chỉnh.
Nam tỏ ra ngạc nhiên thật sự khi cô bạn Minh Hà, vốn trước giờ chẳng hề giao lưu với Thủy Linh, nếu không muốn nói, chỉ toàn giao lưu với... anh trai cô nàng, đột nhiên lại quan tâm thái quá đến "đời sống tình cảm" của Linh. Thế là thế nào?
Dù vậy, cậu vẫn nhíu mày suy nghĩ một hồi, rồi thở hắt ra.
"Không có vẻ gì là như thế. Lần nào đó từng đề cập đến vấn đề này, cậu ta thậm chí đã than phiền là từ nhỏ đến lớn ngoài gia đình, chưa bao giờ ở tiếp xúc với nam giới trong bán kính một mét. Tính tình khép kín nên cũng hầu như không có bạn bè, nữa là bạn trai."
"Vậy sao? Thế thì Hải Nam của chúng ta là người đầu tiên được ở trong bán kính một mét rồi..." Hà châm chọc.
"Nếu cậu thật sự chỉ muốn xoay quanh tớ thì dừng ở đây được rồi." Nam tỏ ra bực mình.
"Không không! Ý tớ là..." Hà rối rít níu Nam lại khi cậu ta toan bỏ đi. "...Tớ muốn biết giữa Bảo Long và Thủy Linh rốt cuộc... "
Đi thẳng vào vấn đề bao giờ cũng là cách tốt nhất. Nam thoáng ngạc nhiên, chững lại, đăm chiêu.
"Về trường hợp Bảo Long thì..."
"Thế tức là có, đúng không?" Hà tỏ ra nôn nóng quá mức cần thiết. Trong thâm tâm cô đang cầu nguyện.
"Nói sao, họ chưa bao giờ giao tiếp với nhau khi ở trước mặt tớ cả... Nhưng..."
"Nhưng gì?"
"Có một chi tiết này nhỏ thôi." Nam chặc lưỡi. "Linh rất thích uống một loại trà đào đóng chai. Thường thì những người giàu không hay thích thứ đồ rẻ tiền vớ vẩn đầy hóa chất như vậy. Một lần do tò mò, tớ đã hỏi. Cô ấy trả lời ngay, chính là Bảo Long đã tập cho Linh uống món này."
"Như thế là chi tiết nhỏ hả?!" Hà gần như la lên. "Sau đó cậu có hỏi tiếp, giữa hai người là thế nào không?"
"Hình như có, nhưng cô ấy không trả lời. Rồi tớ cũng bẵng đi."
Minh Hà như bị dội một gáo nước lạnh.
"Vậy là đúng rồi. Chắc chắn có gì rồi. Họ biết nhau, rất thân là đằng khác. Cái hôm mà cậu bỏ về trước, rồi Linh cũng mất tích. Tài xế nhà Linh cũng tỏ ra có quen biết Long. Cậu ta cũng có số điện thoại của cô ấy..." Hà càng nói càng thấy buồn lặng cả người.
"Tớ không nghĩ thế." Nam thì trái lại, rất thản nhiên.
"Sao?"
"Đúng là họ có vẻ quen biết từ trước. Nhưng... Tớ nghĩ không phải. Tuy không có bằng chứng. Nhưng nhìn hai người đó, tớ không thấy có vấn-đề gì hết. Linh cảm thôi."
"Linh cảm của cậu chắc gì đúng." Linh xị mặt, không mấy bị thuyết phục.
"Sao lại không? Ai là người đầu tiên phát hiện ra cậu thích Bảo Long?"
Hà đỏ mặt, đập ba lô vào lưng Nam khiến cậu kêu oai oái.
Nhưng Hải Nam không phải là không có lý. Nếu thật sự Bảo Long thích Thủy Linh. Ở trong cùng một đội bóng, lại thấy Linh công khai bám lẵng nhẵng theo Nam, cổ vũ một-mình Nam như vậy, chắc chắn phải biểu lộ thái độ gì đó, dù là nhỏ nhất. Con người chứ đâu phải thánh thần.
"Nếu nói đến có-vấn-đề thì phải là..." Nam đột nhiên đứng dậy. "Mà thôi, đến giờ tập rồi."
"Ý cậu là gì? Nam... Nam! Nói hết câu rồi đi!"
"Không, có lẽ tớ nghĩ hơi quá." Nam cười xòa, lúm đồng tiền nhạt hiện trên gương mặt, vỗ vỗ lên đầu Hà hồi hướng ra sân, để lại cô nàng quản lý hụt hẫng, rối bời ở đường biên.
...
Chiều 20 tháng 10, sân khấu lớn rực rỡ ánh đèn, cờ hoa, khẩu hiệu chăng đầy với đúng một nội dung, ngợi ca phụ nữ. Ban văn nghệ Gallet, cùng với những đấng nam nhi có trách nhiệm liên quan, thật sự đã làm rất tốt.
Mỗi người con gái đến trường vào sáng hôm ấy, sẽ thấy trên bàn một bông hồng trắng kèm thiệp mời tham dự chương trình văn nghệ. Chỉ là một ngày 20 tháng 10, nhưng bởi vì là Gallet, họ dễ dàng mời được cả những người nổi tiếng trong giới giải trí đến góp vui. Và cũng riêng trong ngày vui vẻ này, mở cửa cho phóng viên báo chí lá cải tự do tác nghiệp.
Tất nhiên, không phải cô gái nào cũng chỉ nhận được một bông hồng trắng.
Buổi sáng hôm ấy, thật sự náo nhiệt.
Minh Hà đi đến cửa lớp, đã thấy ngoài hành lang biết bao nhiêu nam thanh, nữ tú xôn xao với những màn tặng hoa, gửi quà kiêm tán tỉnh. Quả nhiên một năm phải đến những dịp như thế này, mới lộ ra cô gái nào thật sự nổi tiếng. Công thức chung cũng đơn giản, số lượng hoa và quà tỷ lệ thuận với mức độ dễ nhìn, xinh gái.
Vào trong phòng học, đảo mắt một vòng là biết mặt nhau ngay. Có những bàn tràn ngập "cống phẩm" đến độ, không còn chỗ để ngồi. Cũng có những bàn chỉ loe hoe thiệp mời và bông hoa trắng do ban văn nghệ chuẩn bị.
"A, thật là phân biệt chủng tộc mà. Mang tiếng là ngày phụ nữ chung chung. Nên gọi là ngày phụ nữ xinh đẹp mới đúng chứ." Việt Hương vào lớp cùng lúc với Minh Hà, nhác thấy mặt bàn đơn điệu hẻo lánh của mình quá đối lập so với ngai hoa lộng lẫy của một cô nàng xinh đẹp ngồi ngay trên, không tránh khỏi lầm bầm bất mãn.
"Ít nhất chúng ta đồng cảnh ngộ." Minh Hà cười. Cô tất nhiên cũng không kỳ vọng gì khi bước vào chỗ ngồi.
Trước khi định thần nhìn lại, một bông hoa hồng đỏ đặt vắt chéo lên nhành hoa trắng.
"Đồng cảnh ngộ ư?" Việt Hương cũng vừa kịp nhìn thấy "hiện trường" trên bàn của Hà, lập tức nghiến răng. "Tôi cắn cô bây giờ!"
Hà cũng tròn mắt ngạc nhiên, khi trong lòng bí mật tận hưởng niềm hãnh diện nhỏ nhoi. Con gái mà.
"Có... có thể là ai được nhỉ?" Hà cầm bông hoa hồng đỏ lên, tự thấy mình thật trẻ con, có thế mà má đã nóng lên rồi.
"Thôi đi nàng, đừng vờ vịt nữa. Ai-cũng-biết-là-ai-rồi. Lộ ra thì tất cả con gái trong trường này sẽ