"Nếu như cậu muốn cảm ơn riêng, thì đây không phải là ý tưởng của một mình tớ." Nam mỉm cười, khó xử. Trong bóng tối của khoảng sân giá lạnh, hình ảnh của cậu ta cũng thật vững vàng, trái ngược một Thủy Linh mảnh mai bé nhỏ, tóc nâu gợn sóng tung bay theo gió.
"Ngoài ra còn Minh Hà nữa chứ gì? Hai người lúc nào cũng cùng với nhau, tớ biết." Tự giác ôm chặt lấy cánh tay của chính mình, không rõ vì lạnh, hay để kìm nén.
"Linh này... Tớ muốn nói là..."
"Tớ biết! Các cậu thân nhau từ rất lâu rồi, còn tớ chỉ là mới xuất hiện."
"Mọi chuyện không chỉ..."
"Nhưng mà tớ thích cậu."
"..."
"Từ lần đầu gặp nhau, cậu đã rất tốt với tớ. Không cần biết tớ là ai. Nên tớ nghĩ..." Chân mày thanh mảnh hơi nhíu lại, Thủy Linh dường như đang cân nhắc, sắp xếp từ ngữ.
"Cậu còn muốn nói gì nữa không?" Thẳng thắn, với sắc thái tôn trọng người đối diện.
"Tớ cũng biết luôn là cậu sẽ từ chối tớ. Vì cậu thích Minh Hà. Hôm 20 tháng 10 cậu còn tặng hoa hồng đỏ cho cậu ấy nữa. Cậu nằm trong ban văn nghệ, sao tớ lại không biết." Linh thừa nhận, không giấu giếm vẻ thất vọng.
"Nếu cậu đã biết nhiều như thế. Thì tớ chỉ có thể nói, là tớ xin l..."
"Đừng!" Cô gái nhỏ chạy tới, với tay chắn ngang miệng Hải Nam. "Tớ thật sự muốn làm bạn gái cậu! Chẳng lẽ không còn giải pháp nào ư?"
Linh cảm nhận được tiếng thở dài của Nam trong lòng bàn tay. Rồi lại thấy cổ tay mình bị Nam kéo xuống.
"Không. Tớ có thể giúp đỡ cậu trong việc hòa nhập với bạn bè, hoặc những vấn đề xã hội, như từ trước đến nay, hơn nữa thì không."
Đôi mắt cương nghị không mang chút ánh cười. Một Hải Nam luôn tỏ ra hòa đồng, dễ tính, không dễ dàng để lộ ra biểu hiện này.
"Chúng ta đi vào thôi, mọi người đợi." Nam định kéo tay Linh, không ngờ lại bị đẩy ra.
"Tớ thật sự rất cô đơn, lúc nào cũng chỉ có một mình, mọi người ai ai cũng chỉ thích anh Khanh..." Cắn môi, hai bàn tay nắm chặt gấu áo đã trở nên trắng bệch. Cách duy nhất còn lại là...
"Đó là vì cách sống của cậu quá khép kín thôi. Điều đó tớ có thể giúp đượ..."
"Không đơn giản như vậy đâu!" Linh gắt. "Cậu có muốn biết lý do không? Tại sao ngay đến sinh nhật tớ, mọi sự chú ý cũng chỉ đổ dồn về anh ấy? Rất nhiều người biết, nhưng họ không nói ra mà chỉ thể hiện qua hành động, qua đối xử. Cậu có muốn biết không?"
...
"Tỏ tình gì mà lâu thế hả trời." Việt Hương vươn vai, chán ngán. "Đói quá đi! Bao giờ mới cắt bánh đây?"
"Chị thật là vô duyên." Mỹ Kim làu bàu. "Người ta phải có mở đầu, diễn biến rồi mới đến cao trào. Cao trào xong còn phải đợi câu trả lời nữa chứ. Em nói có đúng không?"
Câu cuối cùng, Mỹ Kim vừa nói, vừa tình tứ liếc mắt sang Bảo Long, đầy vẻ xun xoe nịnh nọt. Long hoàn toàn lạnh lùng, nên Hà cũng chẳng để tâm.
"Câu trả lời?" Việt Hương cười khẩy. "Một đáp án mà ai cũng biết trước, thì làm sao phải mất thời gian chờ đợi chứ?"
...
"Cậu có chắc về những lời vừa nói?" Nam không tỏ ra bất ngờ trước tiết lộ động trời của Linh, chỉ điềm nhiên, chậm rãi hỏi lại.
Linh hoàn toàn không ngờ đến loại phản ứng này, nhưng đã đâm lao phải theo lao, cô nhìn thẳng vào mắt Nam, cương quyết.
"Cậu cho là tớ dám nói dối về chuyện hệ trọng này ư?" Linh mím môi, bứt rứt. "Ngoại hình khá giống nhau, không có nghĩa là... Không tin, cậu đi mà hỏi anh ấy."
"Nếu cần xác minh, thì cậu ta là đối tượng cuối cùng nên hỏi." Nam nhẹ cười, mắt sâu thẳm nhìn ra những chiếc lá khô vàng xoay xoay trên sân bóng.
"Tại sao?" Hoang mang.
Cậu không trả lời trực tiếp câu hỏi, mà chỉ bình thản, tiếp tục lập luận.
"Bên cạnh đó, mặc dù tớ không nghi ngờ việc cậu thích tớ. Nhưng cái cách mà cậu khẩn trương như vậy, muốn xác lập một mối quan hệ, thật kỳ lạ, không hề giống phong cách của cậu."
Linh