Minh Hoàng vừa kéo vali khuất dạng vào khu vực check- in, Mai Chi đã trưng ra bộ mặt rầu rĩ thất thần, khiến cho Minh Hà lẫn mẹ Hoa phải xúm vào dỗ dành, kẻo mọi người trong sân bay lại có dịp chứng kiến gương mặt chèm nhèm son phấn kinh dị của hotgirl.
"Tết sang năm nó lại về thôi mà. Thời gian trôi qua nhanh lắm. Nhất là bọn trẻ các con suốt ngày tung tăng thì buồn gì chứ?" Bà Hoa hoảng hồn, vuốt vuốt đuôi tóc nâu vàng loăn xoăn của Mai Chi.
Hai mẹ con thi nhau nói như nước đổ đầu vịt, chỉ đến khi Minh Hà đề nghị đi shopping để lên tinh thần thì gương mặt Chi mới tươi lên một chút.
Một chút.
Một chút.
Một chút thì được, nhưng thế này thì quá lắm đấy nhé!
Hai cô gái rong ruổi suốt từ Vi Center đến các cửa hàng thời trang trong phố cổ. Bạn Mai Chi dù không phải tiểu thư tập đoàn gì gì nhưng cũng là con gái nhà buôn bán thành đạt ở mặt phố, tiền tiêu không phải nghĩ. Thành ra đến gần cuối ngày thì vị trí kẻ khóc người cười của Minh Hà- Mai Chi đã có sự hoán đổi.
"Chết tiệt! Sao tôi lại phải đi theo cậu, phải xách đồ cho cậu chứ!" Minh Hà dậm chân, hét toáng lên.
"Chính cậu tự đề nghị mà." Hotgirl vén qua tai mấy sợi tóc nâu vàng, kiêu kỳ đáp trả.
"Sao cậu đi giày cao gót suốt chừng ấy quãng đường mà không mỏi chứ?" Kinh hãi nhìn xuống bàn chân mỏi nhừ của chính mình trong giày búp bê đế bệt.
"Đẳng cấp." Che miệng cười ngạo mạn.
Khi hai người vào trong một quán trà sữa bên đường ngồi nghỉ. Mai Chi yên lặng một hồi, lại nhìn từ đầu đến chân Minh Hà vẻ soi mói.
"Nhìn gì?!" Hà cảnh giác.
"Có thật cậu là bạn gái của Vũ Trọng Khanh không?" Nheo nheo mắt.
"Thì sao?" Gắt gỏng. Đừng có ý đồ với cậu ấy đấy.
"Cậu ta đẹp trai thật đấy, nhưng mắt rõ ràng có vấn đề. Một đứa con gái quê mùa đến mức này... Thật phí phạm!" Bĩu môi.
"Cậu lại muốn gây sự hả Mai Chi?!" Hà xô ghế đứng dậy.
Ai ngờ Chi đứng dậy cũng nhanh không kém, một tay lôi kéo Minh Hà ra cửa, một tay đặt tiền trên bàn thanh toán hai cốc trà sữa.
"Cậu làm sao vậy?" Hà kinh ngạc.
"Cải tạo cậu!" Chi làm bộ nghiêm túc, trong khi mắt ánh lên tia sáng. "Nếu không thì chẳng sớm thì muộn, cậu ta sẽ phải lòng một em tiểu thư xinh đẹp và đá cậu. Tôi sẽ mất cơ hội là chị dâu của đại gia họ Vũ chứ sao!"
Hà mệt mỏi đi theo, phó mặc cho Mai Chi. Trong bụng thầm nghĩ, nếu có khả năng phải lòng tiểu thư xinh đẹp, thì cậu ta đã phải lòng từ một thập kỷ trước rồi, chẳng phải đợi đến khi hẹn hò với cô.
...
Giữa tháng tư.
Chiều tối hôm ấy, bầu trời nổi cơn giông bão.
Khanh vừa tắt máy sấy tóc, từ phòng tắm bước ra đã thấy Linh rối rít kéo giỏ nhựa chạy ngang.
"Anh ơi! Ra rút quần áo!"
"Em phơi lúc nào đấy?"
"Tối qua."
"Em không để ý dự báo thời tiết hả? Hôm nay có bão mà." Khanh theo ra ban công, nhìn qua tường kính thấp thoáng thấy cả drap giường, chăn, thảm các kiểu bay phất phới nhiều vô kể.
Nhà có máy sấy, nhưng em gái cậu luôn thích phơi đồ ngoài trời theo cách truyền thống. Theo lời cô thì, quần áo sẽ có mùi nắng. Riêng đối với công việc này, cô ưa thích đến mức thường xuyên tranh phần của người làm.
"..."
Yên lặng có nghĩa là... biết lỗi. Linh cắm mặt chạy ra mở kính cửa. Gió lùa vào mạnh mẽ, thổi tung các loại rèm, khăn trải bàn, lẫn mái tóc cô bay qua vai tán loạn.
"Đi vào cho anh nhờ! Nguy hiểm!" Khanh nắm tay Linh kéo lại, vẻ mất kiên nhẫn pha lo lắng. Phơi quần áo ngoài trời thì cũng được thôi, nhưng sao cô nàng lại phải chọn đúng cái ngày bão táp để lột hết tất cả những gì có thể đem đi giặt cơ chứ?
"Để anh làm được rồi!"
"Không đâu, lỗi của em mà..." Cô yếu ớt nói, nhưng chân lại kiên quyết theo ra.
Trên thực tế, ngoài gió lớn bất thường, bầu trời giăng kín mây đen thì cũng không có gì là nguy hiểm.
Penthouse tầng mười hai của khu chung cư Bảo Kim thì dĩ nhiên không có cái kiểu dây điện giăng mắc hay "vật thể lạ" bay lung tung. Hàng rào lại vô cùng chắc chắn. Thế nên nhìn quanh một hồi, Khanh cũng chẳng buồn nói gì thêm nữa.
Hai anh em cứ như vậy chiến đấu với đống đồ phơi, chưa kể bạn Linh ẻo lả cứ chốc chốc lại tuột tay để áo lót, hay khăn mặt bay vèo trong khoảng sân rộng thênh thang, rất mất thời gian nhặt. Có lúc, Khanh đã phải quỳ xuống, vươn tay hết cỡ ra khỏi rào chắn để lấy vào... một chiếc tất. Tóm lại, họ hoàn toàn không để ý đến chuông cửa vang lên từng hồi ở trong nhà.
Người thanh niên cao ráo, dáng dấp như người mẫu, một tay vẫn kéo chiếc vali tương đối lớn, đứng trước cửa nhà. Không phải ai cũng có quyền lên thẳng ngưỡng cửa căn hộ cao cấp này để bấm chuông.
Nhấn đến hồi chuông thứ năm, "vị khách" bắt đầu trở nên mất kiên nhẫn. Anh rút di động, đã tính thực hiện cuộc gọi, nhưng phút chót lại thôi. Nhiều năm về trước, có đứa nhãi ranh vừa chân ướt chân ráo sang Mỹ đã dám yêu cầu phỏng vấn xin học bổng cấp hai trường tư thục, thời hạn... một năm ở tiểu bang khác, chỉ vì không muốn thấy ông anh họ lượn lờ trước mặt. Nghĩ đến kỷ niệm "thân thương" đó, trên gương mặt đẹp trai vẽ nên nụ cười... nham