Có một thứ tình cảm không lời, sáng trong như những vì sao.
Vì sao, mà ngay cả khi hai người cùng ăn chung một viên chocolate vào buổi tối Valentine, hương vị cũng chỉ toàn là cay đắng...
"Từ nay về sau, cậu định như thế nào?" Hà ngập ngừng mở lời.
"Thế nào là sao?"
"Cậu có định nói cho cô ấy biết không?"
"Rồi sau đó?" Khanh hỏi Hà, mà như tự hỏi chính mình.
Minh Hà không cần phải thông minh để hiểu được, nói ra tình cảm vào thời điểm này, hoàn toàn không giải quyết được gì, chưa kể hậu quả thì khôn lường.
"Mà này, con gái theo đuổi cậu, chất lên tàu hỏa chở đi không hết. Sao cứ nhất thiết phải chọn tôi?" Để cho bầu không khí bớt nặng nề, cô chủ động đổi đề tài.
"So với họ thì tôi thích cậu." Khanh thật thà.
Trong truyện tranh hay phim tình cảm học đường, cái đoạn "tôi thích cậu" này phải là dấu mốc quan trọng, kinh thiên động địa ghê lắm... Vậy mà rốt cuộc, lại được nói ra lãng xẹt sau khi... chia tay. Minh Hà vì vậy cũng quên béng mất, đây là lần đầu tiên cô được nghe điều này từ người khác giới.
"Anh Lâm sau khi biết tôi là quản lý đội bóng, đã nói tôi là mẫu người lý tưởng của cậu. Không lẽ chuyện đó cũng thật nốt?" Hà nhăn mặt.
"Không sai."
"Tại sao vậy?"
"Cậu rất giống mẹ quản lý đã nuôi lớn tôi ở nhà trẻ Bình Tâm." Thản nhiên trả lời.
"Cậu thật là..." Hà đập bốp vào vai Khanh. Nếu là cách đây một năm, có cho vàng cô cũng không dám chạm vào người này. "Đáng ghét! Lúc ở cùng tôi cậu có suy nghĩ quái quỷ gì vậy?!"
...
Tối hôm đó, gác sang bên những vấn đề động trời mới phát sinh, Minh Hà quyết tâm, thế nào cũng phải gọi điện cho Tường Lâm một chuyến.
"A lô?" Đầu dây bên kia, giọng nam cực kỳ ngái ngủ.
"Em là Trần Minh Hà, ex- girlfriend của Vũ Trọng Khanh. Anh nhớ em đấy chứ. Chúng ta từng gặp ở..."
"Dĩ nhiên là anh nhớ. Trí nhớ của anh rất tốt. Nhất là con gái đáng yêu anh lại càng nhớ." Vừa nghe chữ ex, Tường Lâm đã tỉnh như sáo.
"Anh vừa lòng rồi nhé. Em đã thực hiện lời hứa với anh."
Yên lặng. Lâm chững lại. Trong vòng sáu mươi giây, biết bao nhiêu hình ảnh hiện về trước mắt anh sống động. Mà cuối cùng là dáng hình của một cậu bé mười hai tuổi gầy gò đang gập người khóc không thành tiếng trong phòng bếp.
Kết quả đã rõ ràng.
"Cảm ơn em."
"Anh nhé!" Cô gắt. "Sớm biết trước mọi chuyện, sao không nói cho em?"
"Nói gì? Nói để làm gì?"
"..." Cô ngẩn ra, rồi lại mím môi. "Nhưng ít nhất anh cũng phải nghĩ đến cảm xúc của em chứ?"
"Tại lúc đó anh thấy... em cũng đâu có vẻ gì là thích nó cho lắm."
"...!"
"Anh nói có đúng không?"
Dòng chữ màu đỏ đung đưa theo chiếc đèn lồng vẫn treo ngay ngắn đầu giường.
[24. 12. 20xx- Tám năm kể từ ngày anh được gặp em.]
Hà đối với Khanh có rung động hay không, còn ý nghĩa gì đây? Ngày đó ở Ninh Bình, giữa đêm mùa hạ dịu dàng dưới một bầu trời đầy sao sáng. Hà vẫn ngỡ dòng chữ kia là cậu viết cho cô. Đã những tưởng câu chuyện của họ sẽ giống như một bộ phim Hàn Quốc, cô gái vô tâm trót quên đi lần gặp gỡ đầu tiên...
"Này này, anh không có ý xấu đâu. Chính bản thân anh cũng toàn yêu vì vẻ bề ngoài mà. Em đừng có giận anh tội nghiệp!" Giọng dàn hòa khi thấy đầu dây bên kia