"Cậu có muốn biết tại sao tôi lại quyết định chia tay Khanh không?"
"Thật sao?" Thủy Linh ngơ ngác hỏi lại, như không tin vào tai mình. "Hai người đã chia tay?"
"Ngay cả chuyện này ai cũng biết mà cậu không biết." Minh Hà ngán ngẩm. Lại thêm một Bảo Bình lập dị. "Cậu đúng là người trên trời rơi xuống!"
Linh cúi đầu, yên lặng.
"Đó chính là cái lần tôi bị Cường Lava bắt cóc làm con tin, ở Ninh Bình. Chắc cậu cũng chẳng thèm biết Cường Lava là ai đâu." Hà nói giọng chế nhạo. "Hắn ta đã ra điều kiện là Khanh phải đến, với số một số tiền lớn, đi người không. Để có thể cứu được tôi. Cậu có hiểu thế là thế nào không? Là tự sát. Đối đầu với một tên giang hồ chuyên nghiệp có vũ khí. Cậu nói xem, cậu ta có đến không?"
"Anh ấy sẽ đến." Linh chớp mắt, khẳng định. "Anh ấy đã đến."
"Cậu ta không phải đã- đến. Cậu ta đã lao- đến như một kẻ mất trí! Tôi chẳng hiểu não cậu ta làm bằng gì. Nhưng Khanh thật sự đã đi người- không đến. Nếu hôm ấy, Hải Nam và những người khác không mai phục sẵn ở bên ngoài, chúng tôi chết chắc."
"..."
"Hôm đó trời đổ mưa rào. Tôi vẫn nhớ. Khi Khanh bước vào căn nhà hoang nơi tôi bị giam giữ, trông cậu ta ướt sũng. Nhưng tôi còn thảm hại hơn nhiều. Hai tay bị trói, chân bị xích vào song sắt cửa sổ. Khắp người thương tích. Chân phải vừa bị trật khớp, vừa bị va chạm máu chảy đầm đìa. Ở trong một hoàn cảnh như thế... Khi mà bạn trai của mình, băng qua mưa gió, nguy hiểm để đến tìm mình, tôi đã vui mừng xúc động đến thế nào..." Nói đến đây, Hà thấy sống mũi mình cay cay. Cô đã từng tự hứa, sẽ không một lần nào khóc vì chuyện cũ rích này nữa. "Trước khi nhìn thấy vẻ mặt của cậu ta."
Đôi mắt Linh vẫn mở to, chân mày thanh mảnh nhíu lại. Ngây thơ vô số tội. Hà chán ghét nghĩ bụng.
"Một vẻ mặt thất vọng." Cô cay đắng kết luận. "Bạn trai của tôi, không thèm để tâm đến tôi lem nhem nước mắt, toàn thân rách rưới với một cái chân chảy máu. Cậu ta đã quát vào mặt tôi, Thủy Linh đâu?!"
"..."
"Tôi cũng là con gái mà, Linh? Tôi tủi thân không chịu được. Tôi muốn đánh cậu ta chết đi, trước khi nói rằng cậu đang ở nhà an toàn cùng với mọi người. Nhưng nhìn vẻ mặt tái dại của cậu ta, tôi đã thấy Trọng Khanh bấy giờ thật đáng thương hơn cả tôi lúc ấy."
Cơn giận ngày nào lại ùa về, choán đầy tâm trí Hà, khiến đôi mắt cô trở nên hoang dại. Hà chộp lấy bờ vai gầy yếu của Linh, vừa rít lên.
"Vậy mà tất cả những gì cậu làm chỉ là THAN PHIỀN về việc mình không được quan tâm đầy đủ!!"
"Hai cậu làm cái gì thế này!" Một giọng nam quen thuộc kinh hãi la lên, cắt ngang cuộc tranh cãi của hai người con gái.
...
"Hai cậu điên hả?" Hải Nam bực dọc kéo Hà tách ra khỏi Linh. "Tự nhiên lại đánh nhau!"
Nam có lẽ đã được nghe qua ai đó chi tiết cuộc xô xát trong canteen. Nên cậu đã chuẩn bị sẵn một chiếc khăn mặt bông, vừa đến nơi đã vội vàng trùm lên đầu Minh Hà, giúp cô lau khô tóc.
Thủy Linh nhìn cảnh tượng, lại ấm ức lên tiếng.
"Cậu ta tát tớ!"
Quả thực, Hà đã tát Linh khá đau. Đến tận bây giờ, một bên má cô bé vẫn đỏ hồng.
"Nhưng cậu đã hắt nước vào Hà trước. Lý do là gì đi chăng nữa, như thế vẫn là thiếu tôn trọng." Nam không buồn nhìn Linh.
Linh đột ngột trở thành người thừa, đành cúi đầu bỏ đi. Vừa đi vừa thút thít khóc.
...
Hà vừa giật chiếc khăn từ trên tay Nam, vừa nói bâng quơ.
"Tớ tát cũng hơi bị đau đấy."
"À vâng, nhìn là biết." Nam bật cười.
"Tớ cứ nghĩ cậu coi Linh là bạn?" Cô ngạc nhiên trước thái độ "phũ phàng" của cậu.
"Chính vì coi Linh là bạn, tớ mới làm như thế." Cậu nhún vai. "Nếu không, cô ấy chẳng bao giờ khá được."
"Cậu có nghĩ con bé đó sẽ chạy về mách với Khanh không?" Vừa nghĩ đến khả năng này, Hà lại cảm thấy bực mình, máu nóng sôi trào. Sự ngu ngốc của hai người họ đã gây ra cho cô biết bao nhiêu là chuyện.
Chẳng ngờ, Nam lại bình thản lắc đầu.
"Không đâu, tớ đảm bảo."
Chiều hôm ấy, bầu trời lác đác mưa phùn.
Sau đó ba ngày liền, Thủy Linh không đến lớp. Minh Hà biết tin Linh bị ốm nằm nhà, bấy giờ mới cảm thấy hoang mang tính gọi điện cho Khanh xem thế nào, lại bị Nam ngăn cản. "Kệ đi, những chuyện thế này để họ tự giải quyết tốt hơn."
...
Hôm ấy Linh dầm mưa cả buổi chiều ngoài ghế đá ở sân trường, về đến nhà vừa lầm lì đi vào phòng riêng lại bị Khanh giữ lại, liền bộc phát cơn giận dữ. Rốt cuộc phòng khách nhà họ Vũ biến thành chiến trường giữa hai anh em. Gọi là cãi nhau cũng không đúng, vì một người chỉ biết thút thít khóc lóc liệt kê đủ các loại tội trạng của người kia, một người hoàn toàn rối bời bị động, không biết bấy lâu nay mình lại... đáng ghét như vậy.
"Ngay cả món ăn mà anh thích, em cũng không biết, vậy mà anh lại nói cho Minh Hà." Linh liệt kê đến điều thứ n, dường như hết hơi, khóc cũng không ra tiếng, liên tục lấy tay áo lau nước mắt ngắn dài.
"Vì em không hỏi bao giờ nên anh cũng..." Khanh tiếp tục thật thà một cách... đáng chết. Lúc này nói ra điều đó, không khác gì đổ ngược lại lỗi cho Linh. Hiển nhiên khiến cô nàng điên tiết lại bưng mặt khóc hu hu.
Vừa lúc ấy, ông Trường Thịnh cùng vợ vừa từ cuộc họp đại hội đồng cổ đông đi về. Với tính cách khắc nghiệt của giám đốc, vừa nhìn hiện trường là con gái đang khóc, thì không cần biết đầu đuôi thế nào, máu nóng đã sôi trào, bước lên...
BỐP!
Cái tát mạnh đến mức khiến cho Vũ Trọng Khanh, vốn có một thể lực vững vàng cũng không tránh khỏi loạng choạng.
"Ba! Ba làm gì vậy?!" Linh hoảng sợ kêu lên.
"Từ trước đến giờ! Tao đã bao giờ dạy mày bắt nạt em chưa?" Câu hỏi, nhưng thực chất là lời định tội lạnh lùng.
"Con xin lỗi." Khanh không hề phủ nhận. Ngoại trừ một lần duy nhất cách đây hơn năm năm, cậu chưa bao giờ dám cãi lại ba mình.
"Ít nhất anh cũng phải hỏi xem chuyện như thế nào chứ? Sao chưa gì đã ra tay đánh nó như vậy?" Bà Lưu Thủy vừa chậm rãi cởi áo khoác, vừa bất bình lên tiếng.
"Nó làm gì con?" Một