Người dịch: RavineKết hôn bảy năm, số lần hai người hôn nhau rất ít, hầu hết đều là do Trình Cẩn chủ động hoặc hôn lén, Lục Đào chủ động hôn cậu như thế này, hình như trước giờ chưa từng có.Môi lưỡi đối phương cướp đoạt dữ dội, nhưng động tác thực tế cũng không được coi là thành thạo, chỉ đơn giản là liếm mút và cắn.
Nhưng ngay cả như này cũng đủ để khiến Trình Cẩn chấn kinh.Lục Đào thực sự đang hôn cậu?Một cú sốc cực lớn đánh vào tâm trí cậu, đến khi bị đối phương gặm nhấm đôi môi rồi mới bỏ ra, Trình Cẩn vẫn chưa kịp hoàn hồn, cả người như bị đông cứng lại, hai mắt mở to, tầm nhìn không có tiêu cự.Lục Đào hiển nhiên cũng bị sự kích động của chính mình làm cho kinh ngạc, vẻ mặt có chút cứng ngắc, một lúc sau mới đứng thẳng người nói: "Vậy bây giờ em đã hiểu tâm ý của anh chưa?"Trình Cẩn hiện tại đã hiểu rồi, nhưng vẫn chưa thể tin tưởng hoàn toàn.
Một người đã nhiều năm chán ghét mình, hờ hững với mình, đột nhiên lại nói ra câu "thật lòng", nếu là bất cứ ai cũng sẽ không thể toàn tâm toàn ý tin tưởng.
Nhưng tia sáng này đối với cậu đã là vượt cả mong đợi, cho nên dù có hoài nghi đó chỉ là một giấc mơ, cậu cũng không dám trực tiếp chọc thủng nó.
Cậu khẽ chạm môi mình, trên đó phảng phất chút hơi ấm còn sót lại của người đàn ông.Trình Cẩn thốt lên, "Từ khi nào ...!anh ..."Vốn dĩ cậu muốn hỏi, "Anh bắt đầu thích em từ khi nào", nhưng lại không dám, sau đó đổi thành: "Anh bắt đầu thay đổi quan điểm về em từ khi nào?"“Sau khi nhận thấy những thay đổi của em.
” Lục Đào còn muốn nói thêm nhưng tiếng chuông cửa vang lên cắt ngang lời anh, anh liếc nhìn Trình Cẩn rồi bước ra cửa.Trình Cẩn nghe thấy anh mở cửa và nói gì với một người nào đó, khi quay lại, anh cầm một cái túi trong tay và đưa cho cậu, "Quần áo em thay anh đã kêu người giặt sạch, cũng mua đồ lót mới và giặt rồi, em đi thay đi.
"Sự chu đáo của đối phương khiến Trình Cẩn rất đỗi ngạc nhiên, lại có chút thụ sủng nhược kinh (được cưng chiều mà sợ), sau khi nhận lấy, cậu nhẹ nhàng nói "cảm ơn".
Cậu cởi thắt lưng và muốn thay quần áo, nhưng lại do dự khi nhận ra đối phương vẫn đang đứng trước mặt mình.Cậu hiện tại không thích để đối phương hiểu lầm rằng cậu khỏa thân là muốn cám dỗ anh, mặc dù cậu trước đây cũng đã từng làm điều này không ít lần.Lục Đào thấy cậu do dự, nhưng anh không quay người đi chỗ khác mà nói: "Cho anh xem bụng em nào."Trình Cẩn ngay lập tức đỏ mặt, muốn từ chối nhưng không tiện nói ra, cuối cùng chỉ có thể lúng túng kéo quần áo một chút, lộ ra bụng bầu.Làn da cậu trắng nõn, vốn dĩ vùng eo thon gọn không chút mỡ thừa, thế nhưng lúc này bụng lại phồng lên, tuy rằng không lớn lắm nhưng vẫn có thể nhìn ra độ cong.Lục Đào nhìn chằm chằm vào nó một lúc, sau đó đưa tay ra chạm vào.Bàn tay này chỉ vài tháng trước đây đã thực sự chạm vào bụng của Trình Cẩn không ít lần, nhưng cậu vẫn thấy rất kỳ lạ khi nghĩ đến linh hồn bên trong thân thể này là người chồng thực sự của mình.Không phải là bài xích, nhưng lại mang theo một chút kì lạ kinh hoàng.Cứ cảm thấy bản thân không xứng đáng với