Người dịch: RavineSau khi ngồi xuống và gọi đồ ăn, trong lúc chờ đợi món ăn được mang lên, Trình Cẩn để tránh lúng túng bèn tùy ý lật bừa tờ báo đặt trên bàn cho khách giải trí, thấy trang đầu vẫn là ảnh của anh trai mình, những điều cậu lo lắng trước đây lại hiện lên trong đầu.Cậu nói: “Ngạn Thất không tiếc công sức đi tìm anh trai em, có phải thật sự là vì thích anh ấy không?” , rồi cậu lại lẩm bẩm: “Em vẫn không thể tin được”.“Anh không biết.” Lục Đào rót một cốc nước ấm rồi đưa cho Trình Cẩn.
Cậu vò vò cái trán, "Em chưa từng đọc tờ báo này ở tinh cầu Địa Nhiệt, cho nên em không biết chuyện này."Vấn đề này dường như Lục Đào có thể giải thích cho cậu, "Địa nhiệt là tinh cầu duy nhất không xuất bản tờ báo này trên thế giới.
Có 3 lý do: một là nền kinh tế kém cần tiết kiệm những chi phí không cần thiết, hai là các khu dân cư quá xa nhau, nhiều nơi không có người ở, và nguyên nhân thứ ba là mạng lưới giao thông quá kém.Nhưng không phải anh của em đang đàm phán hợp tác với chính quyền trung ương ở đó sao? Vì vậy, chắc hẳn anh ấy đã đọc tờ báo này.”Trình Cẩn có chút mờ mịt, "Như vậy trên tinh cầu Địa Nhiệt có loại báo này sao?"Lục Đào không hề tức giận với sự ngốc nghếch của cậu, anh dùng cách nói đơn giản hơn để giải thích, "Có chứ, nhưng nó chỉ được gửi đến cơ quan chính phủ và không được bán cho dân thường.""Vậy thì anh trai em đã xem được nó, anh ấy, anh ấy chưa từng nói với em..."Lục Đào nói: "Nói với em rồi thì có tác dụng gì sao?"Trình Cẩn nhất thời nản lòng, "Đúng là không có tác dụng gì.
Em chẳng bao giờ giúp được gì cho anh hai.
Cho đến bây giờ em vẫn không hiểu sao bọn họ lại dây dưa với nhau.
Không lẽ là do em..."Khi cậu đang băn khoăn thì món ăn đã được đem lên, Lục Đào cầm chiếc nĩa sạch sẽ trong tay, nhẹ giọng nói: "Ăn trước đi, đừng lo lắng, Ngạn Thất tạm thời vẫn chưa tìm được đến nơi này."Trình Cẩn lập tức hỏi: "Thật sao? Cậu ta thực sự tạm thời chưa tìm đến chỗ này?"Lục Đào nói: "Theo như anh biết, cậu ta đang nỗ lực tìm kiếm xuống phía nam, xung quanh tinh cầu số 6.""Tinh cầu số 6?"Trình Cẩn nghiến răng, "Ngạn Tiểu Thất này thật là xảo quyệt! Cậu ta căn bản là biết mục tiêu lúc trước của chúng em là tinh cầu số 6 đi! Nhưng làm sao cậu ta lại biết được?"Không ai trả lời câu hỏi của cậu, mà cậu cũng đang đói nên liền ăn trước.
Có lẽ là chuyện của anh hai đã làm nhật đi bầu không khí ban đầu, Trình Cẩn ngược lại cũng thoải mái hơn không ít, nhưng thỉnh thoảng vẫn cảm thấy mới lạ.
Cậu vậy mà cũng cùng chồng ra ngoài ăn tối, không phải do công việc yêu cầu, cũng không do bất kỳ nguyên nhân nào bức ép, mà giống như một cặp vợ chồng bình thường, đi mua sắm mệt mỏi liền nhân tiện tìm một nhà hàng để nghỉ ngơi và dùng bữa.Trình Cẩn không thể kiểm soát được bản thân, cậu không nhịn được nhìn người chồng đang ngồi đối diện mình.
Động tác ăn uống của Lục Đào cũng không khác xưa là bao, rất tao nhã, rất lịch sự, không cầu kỳ chút nào, động tác nhai tuy rằng không hề chậm rãi kỹ