Lục Đào lần thứ hai đứt quãng hồi phục nhân cách chủ là khi đến thăm cha của Trình Cẩn là Trình Tranh.Lúc đó hai người gần đến phòng bệnh, cơ thể Lục Đào tự dưng mềm nhũn, nếu không phải Trình Cẩn mềm nhũn, anh có lẽ đã ngã.
Nhưng trạng thái đó của anh chỉ vỏn vẹn trong 10 giây, sau 10 giây, cả người lại đứng thẳng như cây tùng.
Trình Cẩn vẻ mặt đầy lo lắng: “Ông xã? Anh làm sao vậy? Có phải có chỗ nào không khỏe không?”Hai cánh tay của hai người vẫn đan vào nhau, động tác rõ ràng vô cùng thân mật.
Lục Đào nhìn chằm chằm cậu 2 giây, mới chậm rãi nói: “Không sao”“Có thật không sao?” Trình Cẩn vẫn còn lo lắng, cậu cảm thấy sắc mặt của chồng rất không đúng, không giống với lúc trước.“Ừm” Lục Đào không chút lưu tình rút cánh tay ra, nhìn lên khung cảnh xung quanh, nhanh chóng tìm kiếm ký ức của chính mình trong đầu.
Nhưng thật đáng tiếc, ngoài ký ức trên đường trở về, kí ức cuối cùng được lưu lại là ở tinh cầu Nhật Chiếu.
Anh nhìn quang hình trên cổ tay của mình, thời gian hiển thị rằng đã một tuần kể từ lần anh thức dậy.“Vậy chúng ta vào thôi, cha em nhất định đang mong rồi.” Trình Cẩn mỉm cười, trên má nở một đóa hoa lê xinh đẹp, đôi mắt long lanh.Nghe được mấu chốt trong lời nói của cậu, anh khẽ cau mày, nói: “Được” Anh đã nhiều năm nay không gặp mặt Trình Tranh rồi, lần cuối cùng nhìn thấy ông ta là trên báo.
Anh đối với ông ta không hề có hảo cảm, anh không có cách nào quên được chuyện đối phương ngày đó ra mặt bức bách bản thân, nhưng anh cũng không hề vì chuyện này mà cảm thấy oán hận, vì vậy sau khi biết đối phương phạm tội, còn không nhịn được đi tìm Hữu Ti Quỳ, hy vọng bà có thể khiến toà án xét xử lại vụ án này, còn bí mật thuê một luật sư cao minh, mới khiến vụ án có kết quả sau này.Không tính là nhiễu loạn công lý, nhưng ít nhiều cũng có tư lợi của bản thân trong đó.Gặp lại Trình Tranh, Lục Đào cũng không ngạc nhiên về sự già đi của ông ta, sau khi bắt gặp ánh mắt của đối phương, cũng chỉ nhẹ nhàng gật đầu, sau đó tìm một chỗ ngồi xuống.
Trình Tranh rõ ràng không kỳ vọng anh có thể nói chuyện hoà nhã với mình, vì vậy lực chú ý đặt lên người con trai nhỏ.“Ông xã đưa con đi du lịch rồi, sau đó bọn con gặp được rất nhiều người, còn có một người chủ nông trường tặng chúng con rất nhiều quà, con mang đến cho cha một ít để thử.” Trình Cẩn mở hộp quà bên trong những loại trái cây mà cậu đã chuẩn bị cẩn thận.
Cậu chọn một quả trong số đó, mỉm cười: “Cha, cha nhất định không biết đây là quả gì?”Trình Tranh cười, trên mặt đều là nếp nhăn, sau khi gặp đứa con trai nhở đôi mắt vốn dĩ ảm đạm lại lóe lên tia sáng: “Là quả gì?”“Bọn họ gọi nó là quả Điềm Điềm, còn cũng là lần đầu thấy, thật sự rất ngọt! Chỉ là hạt bên trong quá lớn và thịt quả tương đối ít, vì vậy tiêu thụ không tốt, thậm chí trên tinh cầu Đế chế cũng không bán” Trình Cẩn gọt vỏ, lấy thịt quả ra, hạt quả nhiên rất lớn, và phần cùi chỉ có rất ít, nhưng khi nếm vào trong miệng thì rất ngọn, còn có mùi thơm.Trình Tranh khen một câu, lại nói: “Một mình cha ăn không được nhiều, con mang một ít về tặng cho bạn bè đi.” Nói đến đây ông lại có chút đau buồn dù sao nhà bọn họ đã như thế này rồi, con trai nhỏ không biết còn có bạn bè hay không.Trình Cẩn vội vàng nói: “Em tặng hết rồi, chỉ có anh trai, hỏi mấy lần đều nói không cần con đem qua, con không chịu, hỏi nhiều quá, anh ấy liền bảo tự mình đến lấy.” Trình Cẩn trở lên lo lắng, “Cha, cha biết anh đang ở đâu không? Anh ấy, anh ấy có phải là điều kiện sống quá kém nên nhất định không cho con qua đó chứ?”Trình Tranh kinh ngạc, nói: “Cha cũng không biết?”“Thì ra cha cũng không biết.” Trình Cẩn khoé miệng xị xuống, muốn khóc: “Vậy anh ấy hiện tại nhất định sống không tốt rồi.
Không được! Con phải đi xem xem!”“Đi xem xem, anh con mỗi tuần đều gửi tiền đến, một phần cho cha, một phần vào trong tài khoản bệnh viện, nó hiện tại hạn chế về công việc, không biết có thể kiếm một công việc có mức lương cao ở đâu.” Trình Tranh khẽ thở dài.“Lần trước anh ấy nói với con là làm việc cho Ngạn Thất.” Trình Cẩn đáp.Trình Cẩn nghe đến tên “Ngạn Thất”, sắc mặt liền thay đổi, da thịt trên má khẽ co giật, “Con nói là… Ngạn Thất?”Phản ứng của cha khiến Trình Cẩn có chút khó hiểu: “Đúng ạ, là Ngạn Thất”Trình Tranh căng thẳng nhìn cậu: “Nó nói với con lúc nào?”“Chỉ vài ngày trước.” Trình Cẩn không biết tại sao, “Cha, có chuyện gì vậy?”Trịnh Cẩn nghiến răng, chỉ là lắc đầu không nói, đôi mắt vốn dĩ đã u ám càng thêm u ám, cả người vô cùng tiều tụy.
Trình Cẩn hoảng sợ, nắm lấy tay ông, nói: "Cha, có chuyện gì vậy? Anh trai con và Ngạn Thất làm sao? Có phải Ngạn Thất là người xấu, sẽ bắt nạt anh con?”Trình Tranh thở dài một tiếng, khàn giọng nói: "Không sao, bảo bối, con trở về đi."“Tại sao đột nhiên lại bảo con trở về?” Trình Cẩn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng dù có hỏi cha mình như thế nào, cha cậu cũng không nói một lời, cả người giống như thiếu sức sống, suy yếu.
Trình Cẩn an ủi mấy cậu, cha chỉ kêu cậu về, Trình Cẩn không còn cách nào khác, chỉ có thể đứng lên: “Vậy con về trước, cha, cha nhớ ăn hoa quả.
Phải uống thuốc đúng giờ, mỗi ngày phải nghỉ ngơi đầy đủ, nếu cảm thấy nhàm chán, thì ra ngoài đi dạo, con lần sau lại đến thăm cha.”“Được…”Chồng đã đứng ở cửa chờ, lúc Trình Cẩn sắp ra khỏi phòng, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng gọi của cha: “Bảo bối”Trình Cẩn vội vàng dừng lại, quay đầu nhìn ông: “Cha, còn chuyện gì sao?”Trình Tranh nhìn cậu, ánh mắt lướt từ trên xuống dưới, lại trực diện nhìn cậu một lúc, mới