(Đừng đọc nhá! Chiều đăng rồi !)Trình Húc không biết chuyện trò chuyện của hai người Trình Cẩn đã nghe được bao nhiêu, nhưng nhìn thấy vẻ mặt thất thần của cậu, biểu cảm hồn bay phách lạc, trong lòng chỉ cảm thấy đáng thương.Cha con ba người đạt được thoả thuận, xác nhận cha không làm chuyện mất lý trí nữa, Trình Húc cùng em trai rời khỏi phòng bệnh.Tinh cầu Đế chế đất đai rộng lớn, dân số ít, ngoại trừ trung tâm thành phố đầy phồn hoa, thật ra những nơi khác hiếm khi nhìn thấy làn sóng đám đông, mà trong bệnh viện lại càng vắng lặng.
Trình Húc dẫn Trình Cẩn tìm một chỗ ngồi cạnh cửa sổ của tầng một, sau đó đi mua hai cốc đồ uống nóng.Lòng bàn tay ấm lên, Trình Cẩn cuối cùng cũng hoàn hồn, nhanh chóng nói: “Cảm ơn anh.”Trình Cẩn nghe thấy câu “cảm ơn” của cậu, trong lòng có chút cảm khái.
Anh biết khuyết điểm trong tính cách của em trai, truy nguyên, cũng là do từ nhỏ đã quá được nuông chiều.
Trình Cẩn mới sinh dáng vẻ như một tiểu thiên sứ, vừa dễ thương khiến người ta phải yêu thương, đứa trẻ xinh đẹp làm loạn, so với lúc những người khác làm loạn còn khiến người ta yêu thích hơn, cùng với sự bao che của cha, vì vậy mới dưỡng thành tính khí kiêu ngạo không biết lễ phép của Trình Cẩn, đợi đến khi Trình Húc nhận ra có điều gì đó không ổn, anh muốn sửa