Chuyện lạ lùng là rất nhiều chương mình đều ghi trang gốc là Dchuyen nhưng hôm nay lại có bạn khẳng định rằng trang này reup??? Klq nhưng theo như mình biết mình ra chuyện khá nhanh, và có thể nói là hầu như đều sớm hơn các trang khác.
Thế reup ở đâu??? Ủa rõ ràng là ghi cái nguồn là Hipzz dịch và đăng duy nhất tại Dchuyen.com mà còn bảo reup là sao??? Đùa nhau à, hơn thế nữa hầu như các trang reup trên mạng đều dùng bản dịch của mình nhé các bạn!!! Có rất nhiều nhà dịch truyện này đó và hãy xem chính xác là ai dịch rồi hãy nói là reup hay không nhé!!!!____________Chiếc xe hơi màu xanh đậu trong gara, Trình Cẩn đương nhiên sẽ không lái nó đi, trên thực tế, cậu vẫn chưa xin lỗi chồng vì đã tự ý sử dụng nó, có điều hình như Lục Đào cũng quên mất, hoàn toàn không đề cập đến việc này.
Trình Cẩn lựa chọn ngồi xe công cộng, đi thẳng đến trạm xe, anh trai cũng sẽ đón cho và cùng gặp nhau ở đó.Người đi trên tuyến đường này vẫn không nhiều, trên xe có một màn hình đang chiếu bản tin buổi sáng, Trình Cẩn không muốn xem, nhưng bên tai vẫn nghe thấy cái tên "Indira" mấy lần.
Xe vội vàng đến bến, Trình Cẩn mang không nhiều hành lý xuống xe, thấy anh trai và cha đã đợi ở đó.Cha con ba người gặp mặt thở phào nhẹ nhõm, Trình Húc xoa xoa đầu cậu, hỏi: “Đều xử lý xong hết chưa?”Trình Cẩn gật gật đầu, mặc dù trong lòng vẫn có một chút không lỡ, nhưng cố gắng kìm nén cảm xúc.Lục Đào đã đến bệnh viên quân y, hôm nay sẽ tiến hành phẫu thuật xoá bỏ nhân cách phát sinh, đợi khi phẫu thuật xong, có lẽ sẽ không còn xuất hiện người chồng cười với cậu, chiều chuộng cậu nữa? Những kỳ vọng của cậu vài tháng qua đã hoàn toàn tan vỡ, quả thực không đủ dũng khí để bước tiếp nữa.Sau tất cả, dù cố gắng thế nào, chồng vẫn sẽ không yêu cậu.Trình Húc nắm lấy tay cậu, nói: “Vậy thì đi thôi.”Họ bước vào nhà ga, lúc này mới phát có rất nhiều người bên trong.
Xe du hành của tinh cầu Đế chế rất nhiều, tàu không phải là lựa chọn hàng đầu của cư dân tinh cầu Đế chế, suy cho cùng đây là phương tiện cần nhiều người đi cùng.
Người giàu thích không gian riêng hơn là "chen chúc" với người khác.
Ví dụ như trước đây, cha con Trình gia đi đến các tinh cầu khác để làm việc đều ngồi phi thuyền của gia đình, không bao giờ đi tàu mặc dù có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian bằng cách đi không gian gấp.Vì vậy nhà ga bị tắc nghẽn là một chuyện rất kỳ lạ.Ở đây không chỉ tắc nghẽn mà còn ồn ào, người nhà Trình gia đến gần mới biết, hoá ra là tàu bị trễ, hơn nữa vé của một số người không biết tại sao lại hết hiệu lực, vé của một số người rõ ràng là chưa đến thời gian xuất phát nhưng lại được lên trước.“Điều này cũng thật kỳ lạ đi?” Trình Cẩn nhỏ giọng lẩm bẩm, nhìn xuống tấm vé trên tay, có chút lo lắng hỏi: “Vé của chúng ta sẽ không bị vô hiệu chứ?”Trình Húc nói: “Đi thử xem”Cuối cùng họ cũng chen chân vào được.
Ban đầu cửa sổ soát vé là máy thông minh, nhưng không biết từ bao giờ đều đổi thành công nhân, Trình Cẩn đưa vé của mình ra, rất lịch sự hói: “Xin hỏi vé của tôi có thể lên tàu không?”Đối phương nhận lấy vé, quét lên máy, nói: “Có thể, mau vào đi.”Cửa đi vào nhà ga bên trong liền mở, Trình Cẩn vui mừng, vội vàng nói: “Còn có cha và anh tôi nữa.”Hai tấm vé còn lại cùng nhau đưa qua, sau khi quét xong, người đàn ông nói: “Hai tấm vé này không được, cứ đứng ở một bên đợi đi.”Trình Cẩn lo lắng, vội vàng hỏi: “Tại sao lại không được? Chúng tôi mua cùng nhau ah.”Người đàn ông đó nhìn chằm chằm cậu vài giây, sau đó vẫy tay, nói: “Đều vào đi.”Trình Cẩn thở phào nhẹ nhõm, khoác tay cha và anh, ba người cùng nhau bước vào trong.
Âm thanh bên ngoài trở lên ồn ào, đợi đến khi vào bên trong mới yên tĩnh, Trình Cẩn nói: “Chúng ta cũng quá may mắn rồi, thế mà lại được đi trước.”Trình Tranh nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, nhưng Trình Húc nhận thấy có gì đó không đúng, anh đảo qua một lượt, ánh mắt rơi trên khuôn mặt của một nhóm hành khách đang lên tàu cách đó không xa, nhất thời không cách nào loại bỏ được cảm giác kỳ lạ.Giờ tàu chạy vẫn chưa đến, nhưng bọn họ có thể lên tàu trước, đợi đến khi lên tàu, Trình Cẩn mới phát hiện chỗ ngồi bên trong đã đầy rồi.
Bọn họ không dễ dàng mới tìm được ba chỗ ngồi gần nhau, giữa đường nghe thấy rất nhiều âm thanh phàn nàn hoặc vui mừng, sau khi đã ngồi xuống, Trình Cẩn lấy nước ấm ra để cho cha mình nuốt thuốc, nói: “Hôm nay thật kỳ lạ, không phải là ngày lễ, tại sao lại nhiều khách du lịch như vậy?”Trình Húc nhướn mày, vẻ mặt nghiêm túc.
Trình Tranh uống thuốc xong, hỏi: “Húc nhi, có phải bị phát hiện rồi?”Trình Húc: “Con đi qua nghe thấy bọn họ nói chuyện, tuyến đường của một số người căn bản không thể đi chung một chuyến tàu.
Hơn nữa, cha, cha có nhận ra gương mặt quen thuộc nào không? "Trình Tranh sau khi phá sản hiếm khi cùng người khác giao lưu, lúc đi qua cũng cố ý cúi đầu, vì vậy không quan sát xung quanh có người quen hay không.
Sau khi nghe câu hỏi này, không tự nhiên động một cái, nói: “Cha không chú ý.”“Con chú ý rồi.” Lông mày của Trình Húc nhíu chặt lại.
“Hai vị người ngồi chếch phía đối diện là hai vị phu nhân của Tề gia, người trung niên bên cạnh là một nhân viên của bộ tài vụ, còn có vị khách ngồi ghế số 10, là chủ nhiệm bộ giáo dục…” Anh liền một lúc nói đến bảy, tám cái tên, đều là những người mà anh từng giao lưu qua lại.
Trình gia ngày trước vô cùng giàu có, đều giao lưu với những người có tiền hoặc có quyền lực, mà những người anh vừa nhắc đến, trên cơ bản đều là người có thế lực, hoặc là người nhà bọn họ.Bây giờ, ngay cả Trình Cẩn cũng nhận ra điều gì đó không ổn, "Chuyện gì đang xảy ra vậy? Cho dù đây là tinh cầu Đế chế cũng không có chuyện quan chức đầy đường đi như vậy…” Nhân khẩu tinh cầu đế chế không tính là nhiều, để gắn bó toàn bộ bộ thiên hạ, trên thực tế rất nhiều bộ phận không được thiết lập tại tinh cầu Đế chế, vì vậy có thể nói ở đây sẽ rất bình thường nếu gặp 10 người thì có 8 người là người có tiền, nhưng những người có quyền ngược lại rất ít.
Nhưng trong toa xe này, có rất nhiều.Trình Cẩn nói: “Bao gồm em, thân phận cũng không phải là người thường.”Trình Cẩn sửng sốt: “Em?”“Đúng vậy, trước khi đơn ly hôn được thông qua, trong danh tính của em, hàm tước hiển thị vẫn là “phu nhân thượng tướng”.
Trình Húc càng nói càng nghiêm