Trình Cẩn rất lo lắng cho sự an toàn của những người cùng chuyến tàu, nhưng cậu gan bé, bảo cậu quay lại lần nữa là chuyện không thể, chỉ có thể hy vọng người quân đội có thể thuận lợi giải cứu những người đó.Họ dừng lại ở một nhà ga đổ nát, sau khi bước ra từ chiếc tàu con thoi nhỏ, Trình Cẩn mới nhận ra thứ này thực sự rất nhỏ, có thể nhét được bốn người đã là chuyện kỳ tích rồi.
Mà điều thứ hai cậu cảm thấy chính là rất lạnh.Rất lạnh, đặc biệt lạnh.Bởi vì lúc xuất phát từ tinh cầu Đế chế đã là mùa đông, quần áo mặc trên người không tính là mỏng, nhưng hiện tại bị gió lạnh thổi qua, cả người liền bị thổi xuyên qua, cóng đến hai hàm răng của cậu lập cập, cậu nhịn không được rùng mình nói: "Sao lại lạnh như vậy...""Đây là phía bắc.
Tinh cầu Địa ngục vốn là nơi xa nhất của cực bắc, cách xa mặt trời nhất, trong một năm có đến tám tháng là đông lạnh, bốn tháng còn lại mùa đông cũng không lạnh như vậy.” Trình Húc nói.Trình Cẩn sững sờ, “Anh! Anh tại sao lại biết rõ như vậy?”Trình Húc nói: “Lúc đầu cho rằng bản thân phải đến đây, vì vậy kiểm tra trước.”Trình Cẩn lại sững sờ, trong lòng lại có chút khó chịu, ngay khi không biết phải nói gì, Tháp Tháp vẫy vẫy tay với bọn họ.
“Tôi đi đây, tạm biệt.”“Cậu muốn đi đâu?” Trình Cẩn có chút lo lắng.Tháp Tháp cười nói: "Tất nhiên là tìm bạn bè của mình.
Lúc này, quân bộ có lẽ đã phái người đến, có thể sắp đến tinh cầu thí nghiệm rồi, tôi muốn đi giúp.”Cha con Trình gia đều trịnh trọng cảm ơn, Trình Cẩn thậm chí còn muốn tặng quà cho cậu ta, vừa định mở vali ra, Tháp Tháp nói: “Không cần”Trình Chỉ có thể từ bỏ ý định, nhưng Trình Húc nói: “Tôi có một viên kẹo trong túi.
Cho cậu?” Nói rồi anh trực tiếp bước qua, đưa đồ trong túi cho đối phương, đồng thời bằng một âm giọng rất nhỏ nói một câu.
Tháp Tháp nghiêng đầu nhìn anh, sau một lúc gật gật đầu, bóc lớp vỏ kẹo anh đưa cho mình ném vào miệng và nhai một cách vui vẻ.Sau khi chia tay Tháp Tháp, Trình Cẩn lại cảm thấy lạnh, Trình Tranh cũng có chút chịu không được, Trình Húc nói: “Chúng ta đầu tiên cứ mặc nhiều quần áo vào, sau đó đi mua một ít quần áo mùa đông, nhânh tiện nghe ngóng về tinh cầu số 29 một chút.”Trình Cẩn gật gật đầu, nhưng rất nhanh sắc mặt liền thay đổi, “Anh, chúng ta không có tiền!” Máy liên lạc của bọn họ đều để lại trên tàu, mà tinh cầu Đế chế sử dụng tiền điện tử, có thể nói là không thể rời máy liên lạc nửa bước.Trình Húc không hề hoảng sợ, anh nói, “Trước khi xuất phát anh đã đổi tiền giấy rồi, mặc dù không thể sử dụng trực tiếp ở đây, nhưng chúng ta có thể đến ngân hàng để đổi tiền địa phương."“Ah, anh trai, anh suy nghĩ thật chu đáo, ngay cả cái này cũng có thể nghĩ đến.”Trình Húc cười nhẹ, nhưng không có nói ra bản thân vốn dĩ dự định vứt bỏ máy liên lạc.Anh phải chạy trốn khỏi Ngạn Thất, vì vậy tuyệt đối không thể đeo thứ này, anh dự định là lúc xuống tàu ở tinh cầu Mậu dịch sẽ đem thứ này gỡ ra, như vậy khi Ngạn Thất phát hiện anh mất tích, cũng không thể biết được biết vị trí của anh thông qua tín hiệu của máy liên lạc truyền đi.
Mà anh chuẩn bị tiền giấy là để tránh dấu vết dễ tìm thấy trong suốt cuộc hành trình.Nhưng bây giờ hành động này đã cứu bọn họ.Cả ba người mặc tất cả những bộ quần áo có thể mặc được, sau đó đi đến nơi có toà nhà trên đường phố.
Trình Cẩn trước đây không biết nhiều và tinh cầu Địa ngục, nhưng chỉ riêng cái tên đã để lại dấu ấn “ở đó rất đáng sợ.”, vì bước chân đầy bất an, sợ rằng một vài kẻ man rợ sẽ xông ra cướp bóc lúc mọi nơi.Nhưng bọn họ đi thẳng đến trung tâm phố cũng không gặp ai.
Nhà cửa, hàng quán bên đường đều rất bình thường, ngoại trừ việc các cánh cửa đều đóng chặt, quả thật không thể nhìn ra đây là tinh cầu đáng sợ nhất thế giới.
Có điều khi bọn họ đi xa hơn một chút, Trình Cẩn phát hiện có một kiến trúc khổng lồ.Nó thực sự có thể gọi là "khổng lồ", thậm chí còn lớn hơn cả tòa nhà thương mại trên tinh cầu mậu dịch, nó trông giống như được làm bằng kim loại, toàn bộ đều là màu đen, tầm nhìn không quá rõ ràng, nhìn lên quả thật giống như một tòa nhà có thể dẫn lên bầu trời, lại giống như một ngôi mộ kim loại rất, rất lớn.
Thoạt nhìn không thấy đầu, trên cao dường như bị gió và tuyết vây quanh.“Chỗ này…” Trình Cẩn sửng sốt, trợn to hai mắt.Trình Húc nói: “Đây là ngục giam của sao Địa Ngục.” Ánh mắt của anh cũng lộ vẻ kinh ngạc, ẩn trong đó cũng có chút sợ hãi, “Nghe nói người phạm tội càng nặng, nơi giam giữ càng cao, có hơn 300 tầng, cái tinh cầu này lạnh như vậy, đến độ cao hơn 300 tầng chắc lạnh vô cùng.
"Trình Cẩn nghe thấy rùng mình, rụt cổ lại, thì thào: "Ba, anh trai, chúng ta tìm một chỗ nghỉ ngơi."Họ nhanh chóng tìm thấy một quán trọ, và bên cạnh quán trọ tìm thấy một nhà có thể đổi thành tiền giấy thông dụng tinh cầu số 29, còn nghe ngóng về đường đi đến tinh cầu số 29.
Hai tinh cầu cách nhau không xa, một chuyến có thể đến trực tiếp, nhưng 3 ngày mới có một chuyến, bọn họ phải đợi đến ngày thứ ba mới có thể rời đi.Chủ quán là một người đàn ông trung niên, trông dữ tợn nhưng tính tình tốt, còn chỉ cho họ chỗ mua quần áo ấm, thậm chí còn đi cùng Trình Húc đi một chuyến, để tránh bị “thịt”.Để tiết kiệm tiền, họ chỉ đặt một phòng, sau nửa tiếng ở trong phòng, Trình Cẩn cuối cùng cũng ấm lên.
Cậu uống một ngụm nước nóng, qua cửa kính, cậu có thể nhìn thất cái kiến trúc hùng vĩ cách đó không xa, nghĩ đến bên trong không có hơi ấm càng lên cao càng lạnh thấu xương, liền cảm thấy rất may mắn, “Thật may vì nhà chúng ta chỉ bị phạt tiền, không thật sự bị đưa đến đây, nếu không…” Nếu không, anh trai chính là không thể chịu được, cha nhất định cũng không thể chịu đượcTrình Tranh cũng có chút sợ hãi, nói: “Đúng vậy, thực tế lúc mới đầu chúng ta đã bị kết án tù theo luật hình sự, sau đó vụ án được xét xử lại trước khi trở thành mức phạt cao.""Thật là may mắn ..." Trình Cẩn xoa tay.Bọn họ ở lại khách sạn hai ngày mới xuất phát.
Xe lửa và tàu là hai phương tiện khác nhau, mặc dù bề ngoài trông rất giống nhau nhưng so với tàu thoải mái mềm mại và nhanh thì tốc độ của xe lửa giống như ốc sên, hơn nữa độ thoải mái không thể so sánh được.
Bọn họ cần phải ngồi xe hai ngày một