Thái Tông thấy cảnh này, tròn mắt ngạc nhiên.
Tay chân run lẩy bẩy như sắp ngã.
Thánh Tông đỡ ngay lấy cha, dìu lên bệ rồng:
- Phụ hoàng sao vậy?
Thái Tông không trả lời, chỉ tay về phía Thái Đường.
- Con lại đây, kể rõ ngọn ngành cho cha nghe.
Thái Đường lưu luyến buông Bách ra, định đến bên cha thì Bách đứng dậy, nắm lấy tay nàng cùng đi đến.
Thái Đường quỳ xuống:
- Chàng và con về đến Tức Mặc, theo bản đồ tìm được Cao gia, Cao lão đưa cho con túi gấm dặn về Kinh dâng lên cha, còn nói mấy hôm nữa thu xếp xong sẽ lên về Kinh.
Trên đường về con không giữ được mình đã bày kế làm chuyện hoang đường với chàng.
Xin cha trách phạt.
- Như vậy, hắn và Cao gia trước đây không có quan hệ?
- Không có! Chàng gặp Cao lão là lần đầu tiên.
- Vậy viên ngọc kia ở đâu ra.
- Con không biết!
Bách cầm viên ngọc lên nói:
- Trước khi về Cao lão đưa cho ta một túi gấm, trong túi chính là viên ngọc này.
Lại dặn dò lúc nào cũng phải mang bên mình.
Thái tông như tỉnh ngộ, lại nói:
- Ta hiểu rồi! các ngươi không cần nói nữa.
Hai ngươi lui đi.
Thái Đường không giữ đạo phụ nhân.
Phạt cấm túc trong Cung Lệ Thiên.
Tây Sơn Hầu phạm vào đại tội, giữ ở Hầu Phủ, sai trăm quân Túc Vệ canh phòng nghiêm ngặt, không có lệnh của ta thì không được đi đâu.
- Ta làm việc quang minh chính đại, chưa hiểu mình có tội gì.
- Ngươi tư thông với công chúa lại còn lẻo mép.
- Chuyện này …
Thánh Tông bực tức sai quân hầu lôi hắn đi.
Thái Đường đau khổ nhìn hắn, lưu luyến đến khi hắn khuất sau tường viện mới đi theo bọn thái giám.
Lúc này, Thái Tông ngồi trên bệ rồng, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng.
Thánh Tông lo lắng nhìn cha.
Hồi lâu rồi nói:
- Cao nhân kia xác nhận là hậu nhân Cao Lỗ?
- Không sai được nữa.
Chúng ta tìm mòn gót không ra, hoá ra hắn ở ngay Nhân Sơn.
Khi xưa tổ phụ của con gặp được người này.
Hắn không nói tên họ, hiến cho nhà ta long mạch nhưng giao kèo với nhà ta phải lấy được Hoàng nữ đầu tiên sau khi nhà ta có ngôi báu.
Lại giúp chúng ta trấn yểm ở tháp Vạn Phong Thành Thiện, nhưng người này khôn ngoan, cứ một hoa giáp lại giúp chúng ta ra tay một lần.
Lúc đi chỉ đưa chúng ta nửa miếng ngọc bội kia làm tin.
Đến đi phiêu hốt, ta cũng chỉ một lần gặp hắn khi mang Thái Đường về Tức Mặc.
Từ khi nhà ta lấy được ngôi báu, tổ phụ con nhiều lần cho người bí mật điều tra khắp nơi.
Nhưng chưa bao giờ thấy được mảy may tin tức về người này.
Không ngờ hắn chính là hậu nhân của Cao Lỗ.
Như vậy đây chính là thế gia cổ đại.
Căn cơ hơn nhà ta nhiều lắm.
Ôi! Những người này ở trong bóng tối, chỉ nhón ngón tay mà nghiêng trời lệch đất, không trừ được đi thì đế nghiệp nhà Trần lúc nào cũng như chỉ mành treo chuông.
- Giờ chúng ta đã biết họ ở đâu, có thế âm thầm tiêu diệt họ không?
- Nhưng đến cái hẹn hoa giáp kia thì ai giúp chúng ta trấn yểm long mạch đây?
- Họ nói như vậy chưa chắc đã là sự thật?
- Ta cũng có ý nghĩ này.
Nhưng không ai dám cược cả sinh mạng gia tộc vào suy đoán cả.
Chuyện nhà ta làm với Lý triều cũng đâu vẻ vang gì? Con lúc ấy còn nhỏ.
Đâu có được chứng kiến.
Thái sư là người lạnh lùng quyết đoán, chôn sống ba trăm người nhà họ Lý ngay tại từ đường nhà họ.
Ta đến giờ vẫn ám ảnh, lúc nào cũng có ý muốn tìm về cửa Phật để giảm cái tội lỗi cho nhà ta.
Thuật phong thuỷ kia quá kỳ ảo, người ta nói nhân định thắng thiên nhưng chỉ những người nhìn thấy thuật này mới sợ hãi.
- Vậy không còn cách nào khác sao phụ hoàng?
- Họ đưa miếng ngọc cho Hoàng Bách, chính là ra ám hiệu.
Nếu cho Thái Đường lấy hắn thì mọi sự êm đẹp.
Nếu chúng ta không đồng ý thì sẽ sinh sự.
Giờ một là chúng ta quyết đoán ra tay, hai là thuận theo ý họ.
Ý con thế nào?
Thánh Tông suy nghĩ một lúc, băn khoăn không quyết được.
Đế vương kiêng kỵ nhất là gì? Chính là những việc không xác định, nằm ngoài tầm kiểm soát của họ.
Đã là vương giả tuyệt đối không chấp nhận trên mảnh đất mình cai quản có những người mình không rờ tới được.
Bọn quyền thần trong triều tranh đoạt, nếu vẫn nắm trong tay thì chả sao cả, cho chúng chó cắn chó là xong, chẳng phải một hai lần đế vương làm chuyện đó.
Nhưng một kẻ thù, không biết từ đâu đến, không biết bọn hắn làm được những gì mới làm người ta kiêng dè nhất.
Thánh Tông thở dài, hồi lâu không quyết được.
Thái Tông thấy hắn do dự, cười mỉa:
- Ta xem ngươi băn khoăn như thế, chi bằng tung một đồng xu giúp ngươi: nếu là mặt âm thì chúng ta sát phạt quyết đoán, nếu là mặt dương thì làm theo lời họ, có được không?
- Xin nghe theo phụ hoàng.
Thái Tông quả thật lấy từ tay áo ra một đồng xu bằng vàng, búng tay lên trời, đồng xu quay vòng một hồi, leng keng rơi xuống đất, lại đúng ngửa mặt âm lên trên.
Thánh Tông thấy thế, mặt tái mét, không đợi Thái Tông nói gì đã cuống lên:
- Xin phụ hoàng chờ cho một lát.
Thái Tông sầm mặt lại, giễu:
- Kiến Quốc Vương mà do dự như ngươi thì