Về nhà rồi, ngày hôm nay quả là như con chó chạy rông, mệt đến chết người.
Cái phủ giờ nhiều người quá, hắn theo phép lịch sự lúc trước, bọn gia nhân cúi đầu chào cũng mỉm cười chào lại, lại còn hỏi thăm đôi câu.
Nhưng giờ thấy không ổn, cười muốn sái hàm, thành thử cứ giả vờ nghiêm túc, đứa nào chào thì chỉ nhướn mày một cái.
Trên sảnh đường, Đinh Tú vẫn đang tiếp tục làm việc nàng thích nhất.
Bọn gia nhân cũ thì ngẩng cao cái đầu đứng một bên, bọn gia nhân mới được Thái Đường mang đến thì đang được hỏi thăm quê quán sở trường, thay đổi công việc cho phù hợp.
Thấy Bách về đến nơi thì rất quy củ đứng dậy.
Nhún chân chào:
- Lão gia đã về rồi.
Nàng là như vậy, có thể cay nghiệt nhưng luôn giữ thể diện cho người khác.
Trước mặt mọi người chưa từng có một câu oán trách.
Chỉ khi có ba người mới xả ra cái ấm ức của mình thôi.
Bách quay lại nhìn Thái Đường đang cười vô tư, nói với Tiểu Thu về chuyện hôm nay vào cung gặp những ai.
Thôi cũng tốt! như vậy chả ai phạm vào ai cả.
Chiều này, Bách sẽ mang cả hai người sang Lê phủ ăn cơm.
Hắn chuẩn bị tinh thần sẽ phải nghe những điều khó chịu.
Chỉ cần nhìn Nguyễn Thị rướn cao cổ lên là biết Thái Đường sẽ bị gây khó dễ thế nào.
Nguyễn Thị coi Đinh Tú như em gái, Thái Đường là trưởng công chúa nhưng nàng biết Hầu phủ giờ do Đinh Tú làm chủ.
Nhưng thực tế lại không giống như Bách nghĩ, Thái Đường nhìn thấy lão thái thái, lễ nghi tiêu chuẩn gần như không bới móc được gì, cái nào cũng chuẩn mực.
Thái thái cũng đỡ nàng lên, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá cô công chúa này, nhận thấy nó ngô nghê chẳng có gì đáng uy hiếp.
“Phải vậy chứ, nữ nhân không quá thông minh mới là nữ nhân tốt”.
Lại nhìn sang Đinh Tú, “Thôi nó cũng đã tìm được hạnh phúc, mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh”.
Lão thái thái cho Đinh Tú một cái trâm vàng, lại cho công chúa một vòng ngọc, hai người cảm tạ rồi ngồi vào bàn ăn.
Lê Văn Hưu từ đó giờ chưa nói câu gì với Bách.
Thú thực sự việc một tháng nay, hắn cũng có đôi phần lo lắng cho bản thân.
Kết thân với tên này có chỗ tốt, nhưng cũng đau tim, nếu hôm rồi hắn bị chém đầu, Lê Văn Hưu cũng không thoát được liên đới.
Chiêu Minh Vương đã mấy lần giậm chân trong phủ, chửi tên này không biết an phận, dám tư thông với cả em gái hắn.
Chỉ là chuyện khúc chiết đêm hôm đó chỉ có hai vua và Bách biết, nếu hắn biết Bách chửi cha và anh mình, sẽ xách kiếm đi tìm hắn ngay.
Bách chắp tay xin lỗi thái thái, bà cười quay sang hỏi Đinh Tú:
- Con thông minh như vậy, không nghĩ đến việc sao ta và cha con cho con sang ở Hầu Phủ?
Hai người suy đi nghĩ lại, “Đúng vậy? cứ thấy chuyện này có gì không đúng, thì ra là ở đây”
- Các con đều nhất quyết không chịu thành thân, một đứa 17, một đứa 19.
“Gái hơn hai, trai hơn một”.
Cái hẹn một năm khi trước chỉ là chúng ta bày ra cho hai đứa ngốc tử các ngươi thôi.
Lại còn bày trò giấu diếm.
Các ngươi không nghĩ xem, gia nhân phủ nhà các ngươi, tám phần là từ Vương phủ, hai phần còn lại từ Đinh gia và Lê gia mà ra.
Làm sao những chuyện vụng trộm của các ngươi qua mặt được chúng ta.
Hai người bàng hoàng, đúng là người ta nói, trong tình yêu thì người trong cuộc trở nên ngu độn, quả đúng như thế.
Hai người hắn xưng là thông minh nhất Đại Việt đương thời, thế mà tháng trước tối nào cũng bàn bàn tính tính chuyện này.
Giờ nghĩ lại, chỉ không biết còn lỗ nẻ nào mà chui hay không?
Nguyễn Thị che khăn cười:
- Thím Lục còn nói, các ngươi giả vờ quát nạt nhau trước mặt Đinh Đang, quả thật là bịt tai trộm chuông.
Cả nhà cười rộ, hôm đấy Thái Đường cũng có mặt, nàng nghĩ lại chuyện này, cũng phì cười đôi trai gái.
Lão thái thái chỉ tay về phía Đinh Tú:
- Nó ở nhà ta mấy năm, chưa một lần vào bếp nấu cái gì hiếu kính ta.
Sang đấy thì lại lăn vào bếp, cả đứa ngu cũng biết tư tình chúng nó.
Đinh Tú xấu hổ quá cúi mặt, làm Văn Hưu càng chọc:
- Chẳng phải khi xưa muội hay trêu chọc ta và Nguyễn Thị sao, giờ dính vào, cũng coi như là quả báo.
Đinh Tú tứ bề thọ địch, gắt lên:
- Mọi người như thế này là không muốn ta ăn cơm, thôi thì ta về vậy.
Lão thái thái nắm tay nàng, lại nắm tay Thái Đường.
- Chúng ta như vậy là để các ngươi biết, đến được với nhau không dễ, hai ngươi từ nay bảo ban nhau cho tốt.
Mọi sự trong phủ làm càng rành mạch càng tốt, đừng để hắn phải khó xử.
Bách chắp tay cảm tạ thái thái.
Cả nhà lại vui vẻ vào ăn cơm rồi về Hầu phủ.
Sáng hôm sau, Bách dậy sớm, hắn nhớ thôn quê rồi, không chịu nổi cảnh tù túng trong phủ nữa.
Hắn bàn với Đinh Tú về trang viên thôi.
Ở đây quá mệt mỏi rồi.
Cao lão đã đi trước, lão tránh ở Kinh thành nhiều nhất có thể, về Trang viên chọn chỗ để xây Học phủ.
Lão không thèm cái học phủ dang dở ở Kinh thành, lão nói Cao gia xuất thế, phải làm cái gì đó kinh thiên động địa.
Đinh Tú nhìn thấy Bách như thế, biết hắn không muốn ở đây nữa.
Đồng ý về Trang viên, cả nhà ba người sống cho vui vẻ, cũng không quên nhắc hắn, một tháng bị nhốt đã làm hắn chậm trễ nhiều thứ, sắp xếp lại công việc đi.
Bách giành hẳn một ngày đi đến gặp Chiêu Minh Vương, Trần Thủ Độ xin lỗi những việc mình đã làm.
Lại sang chỗ Nhật Duy cảm ơn hắn quan tâm, đến gặp Chu Đại Lực xem sòng bạc thế nào.
Đến nơi thì giật mình, các công trình bên cạnh đang được xây dựng tiếp còn tổng bộ thì ngươi ra kẻ vào, đông như mắc cửi.
Chu Đại Lực ra tiếp hắn, dúi vào tay hắn một phong bao đỏ, nói là ngày cưới quan quân canh phòng nghiêm ngặt, không cho vào nên hắn không đến mừng Hầu gia được.
Chu Đại Lực nói Quỹ kiến thiết giờ làm ăn quá tốt, nhất là hạng mục quay số, không ngờ nó lại thu hút người dân đến vậy, hắn đang mở rộng các đại lý ra các châu phủ xung quanh.
Bách nhắc hắn phải thận trọng, cái này nên từ từ, nếu không nhất định sẽ phát sinh gian lận, cứ quản lý cho tốt đã.
Hắn đến xưởng in, hoạt động rất ổn, giờ một số văn bản triều đình cần tuyên truyền sẽ được sắp chữ và in tại đây.
Trần Thủ Độ thích chí lắm, lão đang soạn cuốn Đông A Ký Sự, kể về thành tích của Trần tộc từ khi dựng nước đến nay, thuần tuý là một cuốn sách “tự sướng” của nhà họ.
Bách cũng nói kế hoạch có thay đổi, học phủ sẽ chuyển về Sơn Tây, có lẽ sẽ không có học sinh bổ sung cho bên xưởng, mọi người nên tự bố trí.
Hôm sau, cả nhà lên thuyền về Trang viên.
Thuyền cập ở bến Liêu Châu, đã thấy có vẻ đông đúc hơn lúc trước.
Hắn ngạc nhiên thấy bến thuyền đã được xây dựng lại, quy mô lớn hơn nhiều.
Mọi người lên xe ngựa về Trang viên thấy xung quanh đã có nhiều nhà cửa được xây