Chiều xuống, Thái Đường từ phía bãi cát đi lên, nhặt một kiện áo khoác tơ lụa mặc vào, nhéo nhéo mái tóc dài ướt sũng, thuận tiện quay đầu lại ném cho Lý Kỳ một ánh mắt khiêu khích:
- Còn bắt nạt tỷ tỷ nữa thôi?
Đinh Tú chạy theo nàng, cười hỷ hả:
- Ngày mai ta theo muội học bơi, không cho chàng đến gần nữa.
Bách đau khổ chỉ tay về phía Thái Đường, tay còn lại vẫn bo bo dưới nước:
- Nàng chờ đó cho ta, cái này không dùng được nữa thì hai nàng mới là người hối hận.
Mặt trời chiều ngã về tây, gió biển lấy tốc độ nhanh nhất đem toàn bộ nhiệt lượng trên bờ biển thổi đi.
Ba người từ bờ cát đi về phía tiểu lâu.
Chỉ thấy bên trong vườn tiểu lâu có các loại hoa đủ màu sắc.
Cả ba người đi tắm tráng qua nước ngọt.
Bọn con hầu đã chuẩn bị sẵn đồ ăn, hương thơm xông vào mũi.
- Các ngươi đã hầm cháo theo cách ta nói chưa?
- Thưa Hầu gia đã làm đúng ý người, con sá sùng cũng đã chuẩn bị.
- Được rồi, còn lại để ta.
Hắn bắc cái nồi nhỏ, cho cháo vừa đủ ăn vào nồi.
Sau đó, cho sá sùng và rau xanh vào nấu cùng, lại thêm hành phi, mắm cho vừa ăn, rắc ít tiêu lên.
Bát của mình thì cho thêm ít ớt bột.
Hai nàng vừa bơi lội xong, sao cưỡng được sức hút của thứ này, hít hà cho lên miệng.
Cháo sá sùng thơm ngon, mang vị ngọt đặc trưng từ sá sùng, món ăn tuy đơn giản nhưng bổ sung rất nhiều dinh dưỡng, phù hợp với nữ giới.
Hai nàng giờ đây cũng đã quen với việc hắn chế ra rất nhiều món ngon rồi, cũng chẳng tốn lời khen hắn nữa.
Chỉ có bọn con hầu là băn khoăn, “Hầu gia thật lắm ý tưởng, mỗi bữa một món mà năm ngày nay không trùng món nào, lại là các cách chế biến mới, ngon không tả được”.
Bọn chúng chờ chủ nhân ăn xong, lại vào bếp nếm thử phần của mình, cô đầu bếp thiếu điều khóc nấc lên.
Ăn xong, hắn kéo hai nàng bước chậm ở trên bờ biển.— QUẢNG CÁO —
- Biển rộng thật sự là xinh đẹp, mỗi thời mỗi khắc đều là mê người như vậy, làm người ta xem mãi không chán.
Đinh Tú đưa mắt nhìn về nơi chân trời, không khỏi phát ra cảm thán, một tia nắng cuối chiều chiếu rọi lên khuôn mặt trắng nõn của nàng, tràn đầy hạnh phúc sáng rọi, càng hiển lộ vẻ kiều diễm.
Bách nhìn xa xa, lại liếc nhìn hai nàng, khẽ cười nói:
- Đáng tiếc biển rộng tuy đẹp cũng chỉ có thể làm nền cho các nàng, chỉ có có các nàng cảnh biển mới có thể làm ta ngắm cả trăm lần cũng không chán.
- Bốc phét! Hôm trước chàng thấy Chiêu Hoàng là hồn phi phách tán, tưởng ta không nhìn ra sao?
Bách xấu hổ còn Đinh Tú ngạc nhiên.
- Phu nhân của Bảo Văn Hầu là Lý Chiêu Hoàng.
- Giờ gọi là Bảo Văn Hầu phu nhân thôi.
Đinh Tú vỡ lẽ những lời Bách nói hôm trước, thầm thương cảm cho thân phận người phụ nữ.
Tại thời khác này, nàng có trăm điều hạnh phúc, thế mà có người nhà tan cửa nát, người yêu ruồng bỏ, tự tay giết con của mình.
Nàng cảm thấy may mắn thay.
Cánh tay với lấy tay Bách, ghì chặt vào ngực mình.
Bách như hiểu ý:
- Nàng yên tâm, ta dù tan xương nát thịt cũng giữ gìn cho nhà ta được an vui.
- Chàng tan xương nát thịt thì nhà ta còn an vui gì nữa?
- Để có được an vui sao không phải trả giá gì chứ!
— QUẢNG CÁO —
Hắn nói xong quay sang nhìn Thái Đường đang chạy nhảy trên bờ biển, trầm ngâm như bức tượng.
Hắn rong chơi 10 ngày thì quay về.
Lại vào xưởng tàu xem xét.
Vốn cách vận hành mới đã vào guồng, chỉ là cần người liên tục điểu chỉnh để bổ khuyết những chỗ chưa hợp lý.
Trần Quốc Tuấn vẫn ở đây, xem chừng cũng muốn nhìn thấy thành quả của xưởng nhưng Bách nói còn chưa được.
Đây chỉ là khởi đầu thôi, mấy con thuyền nhỏ làm mấy hôm nay là tập dợt.
Cái hắn cần là các công nhân được rèn luyện đủ kỹ thuật và tham vọng để thực hiện dự án làm chiến hạm lớn kia.
Quốc Tuấn là người thông tuệ, biết không gấp được cũng đành bàn giao công việc cho Lê Phụ Trần.
Lại hẹn:
- Sang năm triều ta có dự định tập trận lớn trên sông Cái.
Sẽ là lúc các ngươi khoe khoang những gì đã đạt được, Ta kỳ vọng vào sự cố gắng của các ngươi.
Bọn công nhân và quan viên xưởng sĩ khí tăng cao, hứa hẹn đủ điều với Đại