Khi cửa đóng lại, Cao lão hất hàm hỏi:
- Còn một mình Lý Dịch hả? Cho vào nốt đi.
Lúc Lý Dịch được Đặng Ngọc Trân đưa vào, nét mặt Cao lão trở nên thản nhiên, lạnh nhạt.
Không có niềm nở, không có trầu nước gì hết.
Lý Dịch này là một người gầy nhỏng, mặt dơi tai chuột, ánh mắt đảo liên hồi.
Hắn rất có chiến thuật sau khi đưa mắt nhìn ba người còn lại, rõ ràng không muốn có mặt ai ở đây ngoài hắn, Đặng Ngọc Trân và Cao lão.
Cao lão lờ đi.
- Xin ngài tha lỗi, ta cùng bất đắc dĩ mới phải nhờ đến Đặng lão xin gặp ngài.
- Không sao.
Lý chưởng quầy cứ nói đi, ta vẫn đang nghe.
Khuôn mặt Lý Dịch tái đi, xám như tro.
Lão đành nói huỵch toẹt:
- Ta có chút chuyện muốn nói riêng với ngài được không?
Cao lão lắc đầu:
- Không được! Đây đều là quân sư và hậu bối của ta.
Ta không tin chúng thì con biết tin ai? Đuổi chúng ra đâu được?
Lý Dịch đành nhắm mắt lại bắt đầu kể lể:
- Nhà ta kinh doanh tơ lụa đã ba đời rồi, việc kinh doanh đều phát đạt.
Cuối năm qua, nhà ta có mối làm ăn với công bộ.
Cung cấp tơ lụa vào nội phủ trong cung.
Việc này do một quan viên tên Đoàn Minh phụ trách.
Hắn vòi của đút nhưng nhà ta không đưa đủ nên lẫn một số vải xấu đưa vào.
- Chúng ta đâu biết việc đấy, chỉ đến khi trong cung có lệnh nhà ta làm ăn gian dối với nội phủ.
Tịch biên hết tài sản, lại sung con trai ra biên thuỳ, con gái vào quan kỹ mới vỡ lẽ.
Ta nhanh chân chạy thoát được.
Tuy không đến nỗi chết cả nhà nhưng vì tên Đoàn Minh kia mà làm ta nhà tan cửa nát.
Nói đến đây Lý Dịch ôm mặt khóc.
Khóc nức nở, nghẹn ngào không nói nên lời.
Cao lão ra chiều an ủi để lão kể lể thêm chút nữa.
Khuôn mặt Lý dịch chảy dài ra, mắt lão đỏ ngầu ...
- Lý gia ta là nhà buôn bán, có làm hại ai bao giờ.
Con trai, con gái ta hiền hậu, dễ thương biết chừng nào ...!Bây giờ biết đi về đâu?— QUẢNG CÁO —
- Thế rồi ta nhờ người đi tố cáo Đoàn Minh với Ty Bình Bạc.
Ngài biết không? Triều đình nói không có chứng cứ, việc này là làm quý nhân trong cung giận dữ, lại sai người truy đuổi ta.
Ta trốn chui trổn nhủi lên đây gặp ngài.
Lão nói đoạn khóc nấc lên.
Cao lão khẽ cúi đầu thông cảm nỗi đau khổ của lão.
Nhưng khi lên tiếng thì tiếng nào cũng gằn giọng, bực bội:
- Biết thế thì ngươi sao lại đi thưa với Ty Bình Bạc.
Tại sao không đến Quang Phục Hội ngay chứ?
Lý Dịch không trả lời mà chỉ sụt sịt:
- Bây giờ ta biết mình ngu dại.
Hội trưởng muốn thế nào xin cứ cho biết.
Bao nhiêu cũng được, miễn xong công việc.
Nhà ta khi buôn bán khắp cả nước còn giữ lại rất nhiều tiền, có thể huy động được ở khắp nơi.
“Muốn thế nào, bao nhiêu cũng được.
Cái loại bị tiền bạc làm mờ mắt, chẳng biết đến tình cảm, chẳng còn biết cái gì nữa”
Cao lão bèn gằn giọng:
- Ngươi nhờ cái gì mới được chứ?
Lý Dịch liếc nhìn mấy người còn lại.
Lão chồm tới, rỉ tai khe khẽ.
Thì thào vào tai Cao lão.
Một lát sau, Lý Dịch mới ngồi ngay người lại, chờ đợi.
Cao lão ngó ngay mặt làm lão đỏ mặt nhưng mắt vẫn cứ giương lên.
- Giỏi nhỉ? Muốn Quang Phục Hội giết người thay ngươi sao?
Cao lão đứng dậy lên tiếng.
Giọng không hề giận dữ mà tiếng nào tiếng đó như búa bổ:
- Ta và ngươi vốn không quen biết.
Nhưng Thọ Xuân Đường nhiều lần mời nhà ngươi tham gia vào hội, cùng xây dựng nghiệp đoàn ngành tơ lụa.
Nhưng có bao giờ nhận lời không? Ta biết, ngươi khinh thường Quang Phục Hội.
Ngươi không thèm tham gia, không thèm dây dưa với chúng ta.
— QUẢNG CÁO —
- Tại tính ta không muốn rắc rối ...
- Không muốn rắc rối sao? Nhà các ngươi làm ăn trong ngành tơ lụa, lập nghiệp chín chắn như vậy thì giàu có là phải.
Ngươi là người lương thiện, có sợ gì ai đụng chạm mà cần phải kết bạn? Ai động đến thì ngươi tìm Ty Bình Bạc lôi cổ nó đi.
Đâu phải nhờ vả đến Quang Phục Hội? Phải không?
- Hôm nay ngươi cùng đường mới đến nhờ vả Quang Phục Hội.
Song không nhân danh tình cảm mà đến.
Ngươi lựa đúng ngày xuân vui vẻ đề nghị Quang Phục Hội giết người thay ngươi.
Và còn ra giá “Tốn bao nhiêu thì tốn”.
- Ta thật hổ thẹn! Ta không đau vì bị ngươi xúc phạm ...!Ta muốn biết Quang Phục Hội đã làm những gì mà ngươi coi chúng ta như lũ đầu trộm đuôi cướp, đâm