Kết thúc diễn tập, Bách quay trở lại chỗ đám người học phủ đang ngồi.
Hỏi bọn họ:
- Các vị có thu hoạch gì không?
Điền công chắp tay:
- Ai cũng có thu hoạch không nhỏ.
Sẽ viết thành báo cáo để nộp lên cho Tư nghiệp.
Ta đang có ý tưởng cải tiến cái cầu phao vượt sông kia.
Thứ này theo ta còn quá nhỏ, chưa đảm bảo an toàn, thời gian chuẩn bị lâu, còn nhiều không gian để thay đổi.
- Hay lắm! Ai có ý gì hay, đều có thể báo cáo lên.
Giờ chúng ta nghỉ ngơi ăn uống rồi về Trang viên.
Ta cũng nôn nóng lắm rồi …
Bách tạm biệt mọi người rồi về nhà.
Hắn quan sát tập trận xong cũng có thêm nhiều ý tưởng, cần ghi chép lại nếu không sẽ quên mất.
Đây là thói quen tốt của những người nghiên cứu khoa học như hắn thời sau.
Làm việc cần có phương pháp chút, nếu cứ ậm ờ thì không thể đạt được mục đích.
Sáng hôm sau hắn chưa kịp chuẩn bị thì có quân hầu đến báo.
Quan gia vi hành Trang viên Cát Tường, hắn giật cả mình.
Vội vội vàng vàng ra tiếp giá.
Thánh Tông không mang xa giá, chỉ có một xe ngựa lớn và vài quân tướng theo hầu, đi tới tận đại môn trang viên mới dừng lại, Bách lếch thếch chạy ra đến nơi thì Thánh Tông đã từ trên xe xuống.
- Ta nghe nói Trang viên Cát tường là trang viên phồn hoa nhất Đại Việt.
Hôm nay đến đây để mở rộng tầm mắt.
- Quan gia ưu ái, được thánh giá đến thăm là phúc của người trong trang.
— QUẢNG CÁO —
- Ta đến cốt để xem cách làm mới lạ của các ngươi, đừng thông báo cho ai cả.
Cứ để ta tự tìm hiểu.
- Xin nghe lời quan gia.
Bách đón Thánh Tông vào nhà, làm lễ mừng rồi chờ bên cạnh.
Thánh Tống đi lại trong trang, không chỗ nào là không ngắm nghía, hỏi han.
Vào nhà ấm xem cây, lại vòng ra lối đi có cây ngũ quả … Thăm vườn ươm cây giống cho toàn trang.
Bách còn dẫn Thánh Tống đi xem con trâu cái suýt đẻ non, thưởng thức cách người của Trang viên làm quả ô mai mơ vừa thu hoạch được trên núi.
Thánh Tông tham quan cả ngày, buổi trưa cũng chỉ khoái trá ăn một nắm cơm nắm chấm muối lạc.
Quay lại dặn thái giám mang lạc vào cung, thượng hoàng ở Tức Mặc cũng sẽ rất thích món này.
Xem xét hết trong ngoài trang viên rồi lại đòi được tới nhà trang hộ.
Người Việt có một tư thế ngồi rất xấu, đấy là ngồi xổm.
Rất ít tộc người ngồi như người Việt.
Bách có một anh bạn người Pháp, ở Việt Nam học tập được chục năm than phiền rằng, anh đã học được đủ thứ từ người Việt kể cả ăn mắm tôm, hút thuốc lào, nhưng ngồi xổm thì chịu.
Anh có thể ngồi kiểu quỳ gối và ngồi phệt, dĩ nhiên, nhưng ngồi xổm thì không.
Điều đó dễ hiểu, kỹ thuật ngồi xổm của người Việt đã được đúc kết từ nhiều nghìn năm trước.
Chẳng phải ngày một ngày hai mà tập được.
Một nghiên cứu về khớp mắt cá đã cho thấy người phương Tây có góc gấp bàn chân là 30 độ, trong khi người Việt là 70 độ.
Cái thói xấu ngồi xổm ăn cơm của người Việt chẳng biết có từ lúc nào, cái bát gốm đen to đựng đầy cơm trắng, bên trên là một miếng thịt lợn mỡ màng, không nỡ ăn.
Miếng này chỉ để cho người khác nhìn thôi, ăn hết cả bát cơm, miếng thịt lợn vẫn còn nguyên, nằm yên vị dưới đáy bát, chỉ có rau và cá kho là biến mất sạch sành sành, thịt để lại bát sau xới cơm tiếp tục đặt lên trên cho người khác xem.
Đến khi ăn bát cuối cùng, mới thư thả bỏ miếng thịt vào bát nước mắm, lim dim đôi mắt bỏ vào miệng.
Chầm chậm nhai nuốt, và nốt miếng cơm cuối cùng rồi húp bát canh rau muống luộc vắt chanh.
— QUẢNG CÁO —
Lão nông còn nói với đứa cháu:
- Mới ăn no được mấy bữa đã bắt đầu phung phí rồi rồi à? Muốn ăn thịt cho bằng sướng miệng sao? Không đến tết, thịt thà cái gì, lương thực còn phải cấp cho Quan gia phòng khi giặc giã sang đây?
Thánh Tông nghe vậy, đôi mắt có chút ướt.
Lại thấy bát cơm của mỗi trang hộ đều có rau, có cá, có