Lúc này tuyển thủ của hai đội đã ra sân.
Đám tuyển thủ của An Sinh xã vẫn cái vẻ mặt khinh thường đó.
Nhưng đội Chiêu Minh xã thì ai cũng mang nụ cười xấu xa khác hản vẻ ũ rũ vừa rồi.
Lần này đến lượt đội An Sinh xã mở bóng.
Vừa mới mở bóng một tuyển thủ đã dẫn bóng vào sân.
Dã Tượng hình như vẫn chưa hài lòng với điểm số này liền lao mình lên phía trước để nhân bóng ghi bàn.
Tuyển thủ kia chưa kịp chuyền cho Dã Tượng thì Sử Hồng đã áp sát, hắn dù đã bị vượt qua nhưng không như trước, hắn nhoài người theo bóng, cố gắng chạm vào quả bóng, bóng chạy ra bên ngoài.
Ai cũng thấy Sử Hồng quyết liệt nhưng không cho là hắn có lỗi, chỉ có những người cổ vũ An Sinh xã tiếc nuối pha bóng đó thôi.
Lại một tình huống câu bổng vào trong từ vị trí Dã Tượng.
Yết Kiêu lần này đã ở sẵn trong tư thế chuẩn bị.
Ma Lĩnh lại áp sát hắn, khi Yết Kiêu nhảy lên định sử chiêu Nghịch lân cước, Ma Lĩnh cũng nhảy lên theo, hông tỳ nhẹ vào người yết kiêu.
Hắn còn cố gắng dùng đầu chạm vào bóng.
Mọi người ồ lên tiếc nuối.
Đặng Ma La như thấy gì không đúng nhưng nghĩ lại thì Ma Lĩnh chẳng du đẩy gì, hắn lại chạm được đầu vào phá bóng, làm sao thổi phạt hắn đây.
Qua một hồi, mọi người dần nhận ra.
Đội Chiêu Minh xã đã thay đổi rõ rệt, những tình huống bóng của họ theo kèm đối phương rất sát sao, thường là một kèm một.
Khi đội An Sinh xã có bóng, họ đuổi theo rất quyết liệt, không cầu ghi bàn, chỉ cầu không cho đối phương ghi bàn.
Trên khán đài, mọi người theo dõi các tình huống chăm chú hơn, từng pha bóng đều rất kích thích.
Cách đá trước tuy có nhiều bàn thắng nhưng đàn ông nhiệt huyến, chơi thế này mới đúng chứ.
Lại qua vài tình huống, quả bóng được Ma Lĩnh phá lên trên, phía trên Sử Hồng đoạt được bóng ở vị trí trống trải, tình huống ăn bàn đến rồi.
Nhưng khi tất cả mọi người nghĩ về một bàn thắng, Dã Tượng từ đâu tới với chân chạm vào bóng trước khi Sử Hồng dứt điểm.
Khán đài ồ lên! Mọi người chợt như tỉnh ngộ.
Chính bản thân An Sinh Xã và khán giả cũng đã khác.
Họ không còn chỉ chú ý đến bàn thắng nữa rồi, họ thấy pha cản phá của Dã Tượng vừa rồi còn kích thích hơn một bàn thắng được ghi.
Một tuyển thủ Chiêu Minh xã thừa cơ bóng bật ra từ chân Dã Tượng sút cực mạnh.
Chiêu Minh xã hò reo, An Sinh xã thất thần dưới sân, tỷ số tuy mới chỉ là 4-2 nhưng thế trận dường như đã khác.
Trên khán đài, Trần Quang Khải vui mừng khôn xiết.
Thái Đường khuôn mặt đã đỏ bừng, nàng chưa bao giờ thấy trận xúc cúc nào như thế “Thật kích CMN thích! Tên khốn, ta yêu ngươi chết mất”.
Trần Quốc Tuấn vuốt chòm râu.
Ông đã nhìn ra môn đạo, quay sang Quang Khải mỉm cười, “Chỉ vài lời động viên mà làm cho đội nhà thay đổi thế, không thể không phục Chiêu Minh Vương ngươi được”.
Dưới sân, Yết Kiêu đang sắp xếp lại, vỗ vai dặn dò 5 người còn lại.
Bên Chiêu Minh xã thì như tiếp thêm sức mạnh, chỉ chờ bóng đến là lao vào.
Nhưng đúng là kỹ thuật không thể chỉ một sớm một chiều mà luyện thành.
Đội An Sinh xã đã dần thay đổi theo cách chơi của Chiêu Minh xã, đã quá nửa hiệp trôi qua, tuy rất khó khăn nhưng Yết Kiêu và Dã Tượng vẫn cùng nhau phối hợp rất đẹp để đưa bóng đến gần cầu môn Chiêu Minh xã.
Lúc này quả bóng lở lửng trên không, một tuyển thủ An Sinh xã ở chỗ trống trải nhảy lên đánh đầu vào lưới.
Ma Lĩnh theo về nhưng không kịp nữa.
Bỗng Nhiên từ đâu Sử Hồng xuất hiện, hắn vốn làm nhiệm vụ ghi bàn, rất ít ở nhà phòng thủ, nay tích cực chạy theo bóng, hắn lăng người, chạm được người vào bóng nhưng thân thể theo quán tính đập vào cầu môn bằng gỗ.
Cả khán đài như lặng đi, Sử Hồng đau đớn nằm trên sân, hắn có lẽ sẽ không thi đấu tiếp được nữa, trán hắn đã chảy máu, ướt đẫm tấm khăn xanh buộc trên đầu.
Khi hắn lếch thếch rời sân, trên khán đài rộ lên tiếng cổ vũ.
Trước nay chưa có cầu thủ xúc cúc nào thi đấu nhiệt tình đến thế, khán giả ủng hộ hắn là từ nội tâm mỗi người.
- Sử Hồng uy vũ! Sử Hồng uy vũ!
Khán giả hai bên đứng lên vỗ tay hò hét, có lẽ không gì kích thích nam nhân bằng cảnh máu đổ.
Ngay cả tuyển thủ bên An Sinh xã cũng vỗ tay khi hắn rời sân.
Người vào thay Sử Hồng là một thanh niên trẻ.
Có lẽ cũng bị người tiền nhiệm kích thích, thi đấu rất máu lửa.
Lại qua