Chưa qua một thời thần, hơn chục tên tráng hán kêu cha gọi mẹ nằm trên đất.
Lúc này từ đâu chợt thấy một đội sai nha.
Dẫn đầu là một võ quan đeo kiếm cao lớn.
Hắn thấy có chuyện dẫn nha sai đi đến quát lớn:
- Có chuyện gì, các ngươi là ai mà làm loạn ở đây?
Tên công tử ca như vớ được cọc.
Nói với võ quan:
- Bọn chúng vô cớ đánh người, các ngươi mau bắt về đại lao Ty Bình Bạc.
Viên võ quan nhận ra ngay tên công tử ca, nhưng vờ như không biết, hỏi:
- Sao lại vô cớ đánh người, ngươi nói xem?
- Ta muốn mời cô nương kia hát đối, bọn chúng từ đâu xem vào, tát tên gia nhân của ta, sau đó lại đánh bọn chúng rất nặng.
Các ngươi xem xem.
Viên võ quan quay lại hỏi cô nương hát đối:
- Có đúng vậy không?
Cô nương muốn bảo vệ cho bọn Đinh Tú, nhưng bị viên võ quan truy vấn, lại suy nghĩ trong đầu thì đúng như tên công tử ca nói, hắn chưa động tay động chân gì cả thì Đinh Đang đã đánh bọn chúng.
Ngập ngừng gật đầu, lại định nói tiếp: “Nhưng …”.
Tên võ quan không cho nàng nói tiếp:
- Vậy là đúng rồi! Người đâu! Bắt tất cả bọn chúng về đại lao Ty Bình Bạc.
Bách là người sống nửa đời, nhìn qua là biết hai tên này có quan hệ nhưng lúc này không chứng minh được.
Ngẫm nghĩ thì, lúc này chỉ đành mang cái tước Minh Tự của mình ra xem có ăn thua không, sau rồi tính tiếp.
Đang định đứng ra thì đăng sau có tiếng cưới hắc hắc.
- CMN! Đi khỏi kinh thành lâu như vậy, bây giờ còn có người động thổ trên đầu thái tuế.
Tên chó con Nguyên Hựu, muốn bản vương xách cổ ngươi lên không.
Lúc này tên công tử nheo mắt, chưa nhận ra ai:
- Tên nào láo lếu thế, dám chửi bổn công tử.
- Trước mặt ta mà dám xưng công tử sao?
Lúc này Nhật Duy từ sau đi lên, nhìn tên công tử ca cười.
Tên kia như thấy được mặt trời, miệng lắp bắp:
- Vũ Uy Vương, ông nội của tôi ơi, ngài đi đâu lâu vậy, bọn đệ nhớ ngài đến chết.
Ai da, tên này không ngờ lại là Vương gia, chỉ là Bách không thuộc hết được lịch sử, cũng chẳng nhớ Vương gia nào tên Nhật Duy.
Lúc này tên béo quát:
- Nhớ ta sao, mau xin lỗi Đinh Đang, con mẹ ngươi, muốn bắt nàng vào đại lao