Bách càng thêm vững tin.
Bắt bọn thổ dân dẫn đường, đoàn người từ từ tiến vào các sơn trại.
Đường đi lúc này toàn đường độc đạo, khó khăn vô cùng.
Trần Cung thấy khó đi như vậy, cũng theo sát bên Bách, thỉnh thoảng giúp hắn.
Dù sao trong mắt người này, Bách chỉ như tiểu đệ đệ của hắn ở nhà.
Đường đi gian nan, lấy câu chuyện làm quà nên Bách hỏi biết thân thế người này.
Đây là một nam nhân đích thực, ở phủ Thiên Trường nên được sung vào quân Thánh Dực, võ công trác tuyệt.
Khi quân Nguyên xâm phạm Trần Cung là hộ vệ thân tín của Quan gia, long đong khắp nơi phò tá.
Lần này đi có việc hệ trọng, quan gia mới phái hắn mang theo quân Thánh dực nghe lệnh Trần Thủ Độ.
Đoàn người chậm rãi đi nửa ngày mới tiến được khoảng hai mươi dặm thì đã phải nghỉ lại.
Trần Cung hạ lệnh hạ trại, đây là một mảnh rừng hoang vắng, địa thế thoai thoải, vẫn nằm trên đường đi nhưng cây cối um tùm.
Bách vẫn theo dõi la bàn cầm tay, thấy lộ tuyến không sai nên cũng yên tâm.
Lúc này, hắn rút cái xẻng ra, thành thạo chém vài sợi dây leo vắt ngang mấy cây cổ thụ.
Lại thò miệng uống nước từ trong thân cây chảy ra.
Mấy người xung quanh thấy hình dáng cải xẻng kỳ lạ, nhưng không dám hỏi mượn.
Bọn thổ dân thì khen:
- Đại quan hình như cũng là người hay đi rừng.
Nước từ thân cây này ngọt mát, uống vào tăng sức nhưng không nhiều người biết đến, bọn tiểu nhân nhờ có kinh nghiệm lâu năm mới phân biệt được.
- Ta từ bé theo sự phụ ở trên núi, về thực vật có nắm được đôi chút, nghe nói còn có thứ dây leo chặt hai đầu là nước tuôn ra như suối, ngọt mát lắm mà chưa thấy.
- Đúng là có thứ đó, người mất sức chỉ cần một đoạn là đủ, người đi rừng sợ nhất là ngã nước mà chết, nếu gặp thứ dây này thì không sợ nữa.
Mấy người vừa làm vừa trò chuyện, khoảng cách giữa bọn quân lính Thành dực và công nhân cũng gần lại.
Chỉ là vẫn phân công rõ ràng, quân lính canh gác xung quanh, công nhân lo lều bạt, cơm nước.
Chỉ một loáng đã có cơm nước dâng lên.
Bách thấy còn có một nồi canh nấm, bèn hỏi:
- Nồi này ai nấu vậy?
- Do tiểu nhân nấu nhưng nấm do mấy thổ dân hái.
- Vào rừng không nên dùng thứ này, các ngươi có biết nấm rất dễ ngộ độc.
- Minh Tự quá lo rồi, bọn tiểu nhân sao không phân biệt được các loại nấm, vừa rồi thấy một ụ mối ven đường, chúng tiểu nhân vớ được thứ nấm mối này, ngài cứ yên tâm mà ăn, tiểu nhân đảm bảo không có việc gì.
- Nếu là nấm mối thì là trời cho ta bữa ngon rồi.
Xin mời Trần huynh dùng.
Hắn với tay múc một bát cho Trần Cung, hắn cười nhận bát từ tay Bách:
- Cảm ơn Minh Tự.
Bách tự múc cho mình một bát, đưa lên nếm thử, đúng là vị ngọt thẩm thấu không phải mấy thứ nấm công nghiệp thời sau có được.
Vả chăng nấm mối đến thời đại của hắn cũng không trồng nhân tạo được, có giá trị rất cao, quà là món quà độc đáo từ thiên nhiên.
Cơm nước xong nghỉ ngơi nửa canh giờ lại lên đường, đi thêm một canh giờ thì bọn thổ dân nói đã gần đến, cách chỉ độ chục dặm nữa thôi.
Bách nhìn mờ mờ đằng xa có một Miêu trại, bên cạnh có một núi nhỏ.
Hắn lại lấy la bàn xem phương hướng thì đúng là vị trí này.
Hắn cắt cử hai thổ dân đi trước báo cho Trại trưởng của Miêu Trại, rồi cùng đoàn người di chuyển tiếp.
Hai canh giờ sau thì đến nơi.
Lúc này trại trưởng Miêu Trại đang sợ hãi đứng trước, đằng sau hắn lô nhô khoảng mấy chục người.
Rõ ràng đây là vốn liếng của cả Miêu trại rồi.
Đoàn người mấy trăm người đến, gây kinh động rất lớn, trại trưởng líu lo nói nhưng Bách không hiểu, một thổ dân dịch giúp:
- Hắn nói rất vui mừng mời đại nhân đến thăm trại.
- Người bảo hắn không cần lo lắng, triều đình đến đây có công vụ, sẽ không phiền nhiễu đến dân trại, ngươi lại hỏi hắn, ngọn núi kia là núi gì, xung quanh núi có kỳ sự gì không?
Tên thổ dân chuyển lời cho trại chủ, lại líu lo một lúc thì quay lại nói:
- Hắn tạ ơn Minh Tự, lại nói ngọn núi này bọn hắn cũng không biết tên, chỉ là hay có sét đánh trúng, đôi khi làm bị hại đến người và gia súc.
- Vậy được rồi! Ngươi nói với hắn, chỉ cho một vị trí bằng phẳng để chúng ta dựng trại, người Miêu trại ai làm gì cứ làm, chúng ta không quấy nhiễu.
- Hắn mời Minh Tự đến ở nhà hắn ở?
- Nói với hắn ta sẽ đến làm khách, nhưng không phải hôm nay.
Bách lại quan sát địa thế xung quanh, không hiểm trở như hắn nghĩ, xung quanh bằng phẳng, người Miêu trại trồng rất nhiều lúa nương.
Ngọn núi vì thế cũng nổi bật lên giữa khu vực.
Hắn nhìn qua nhà cửa trong Miêu trại, chỉ có độ hai ba chục hộ, toàn là nhà trình tường bằng đất, lợp lá tranh, dù to hay nhỏ đều phải có 3 gian 2 cửa (gồm một cửa chính, một cửa phụ và thường có 2 cửa sổ).
Hắn theo hướng dẫn của Trại trưởng, đến một bãi đất rộng hạ trại.
Cùng quan quân và bọn công nhân bận rộn chuyện bố trí