Khi cô định mở cửa xe lần nữa thì Thẩm Tây Thừa gọi cô lại và đưa đến trước mặt cô một hộp quà.
Khúc Yên nhìn nó, sau đó tầm mắt lại dời lên nhìn anh.
Khoé môi cô bất giác cong lên tạo thành một độ cong hoàn hảo, vô cùng thích và cũng rất nóng lòng muốn mở nó xem bên trong là gì.
Nhưng cô vẫn không thể làm mọi thứ quá lỗ mãng thế được.
Khúc Yên vui vẻ mỉm cười:’‘Cảm ơn chú.
Có muốn ôm cháu để cảm tạ hong?’’ Khúc Yên nói với vẻ không đúng đắn.
Anh dùng tay nhéo má cô với lực đạo vừa phải:’‘Tôi không có sở thích ôm ấp nhóc con.’’
Khúc Yên bĩu môi, không tiếp xúc cho anh nhéo má mình mà xoay người mở cửa xe ra ngoài.
Khúc Yên và Thẩm Tây Thừa bước vào nhà, cô nhìn dì Mai rồi mỉm cười dịu dàng, sau đó đi lên phòng cô ở tầng 3, trước mắt cô là cửa phòng mở toang hoang, từ bên trong phòng cô có tiếng rù rì của ai đó và cả âm thanh va chạm của kim loại lỏng nghe rất thanh.
Lỗ tai cô nhạy cảm biết được thứ âm thanh đó là gì.
Đi nhanh đến phía cửa phòng mở to mắt nhìn chằm chằm vào hai người đàn ông đang ngồi trên giường mình, miệng cứng đơ không nói được một câu nào.
Bạc Kiêu nghe tiếng bước chân động tác trên tay ngừng lại, sau đó thấy Bạc Kiêu lại tiếp tục động tác lấy hàng loạt huy chương của cô đeo chồng chất lên cổ mình.
Ít nhất phải là mười cái huy chương vàng.
Bên trong vali cô còn vài chồng huy chương khác được buộc lại bằng 1 lần thắt, nó rất nhiều.
Nó chính là tài sản lớn nhất mà Khúc Yên cực khổ có được, cũng là thứ khiến cô hãnh diện nhất từ trước đến giờ.
Bạc Kiêu cảm thán:’‘Yên Yên, cháu giỏi thật đấy.
Trên cổ chú đã có một chồng mà ở đây còn…vãi, tận 4 trùm khác.’’
Bạc Kiêu vừa đếm vừa đưa mắt về phía cô, cô thở dài có chút bất lực.
Tối hôm ấy Khúc Yên vì quá mệt mà ngủ thiếp đi, khi thứ dậy là gần 7 giờ