Đến giờ trưa, Thẩm Tây Thừa định ra ngoài ăn.
Thu dọn mọi thứ ngay ngắn chỉnh tề thì cánh cửa lại bị mở ra.
Anh cau mày ngước lên lại muốn xem ai vừa vào mà không gõ cửa.
Tiểu Yên? Anh ngạc nhiên với sự xuất hiện không báo trước của cô.
Khúc Yên cười tủm tỉm, sau đó lại bước vào trong.
Trên tay còn xách một túi đồ ăn trưa.
Nhìn anh thân người mặc áo ghile đen bó vào áo sơ mi trắng, dáng người đặc biệt đẹp mắt, vai rộng eo hẹp rõ ràng.
Hệt như một người được hoạ sĩ ưu ái vẽ nên.
Từ gương mặt đến dáng người cường tráng càng có sức hút mạnh mẽ vô đối.
Khúc Yên thế mà lại bị mê hoặc.
Cô cố chấn tĩnh đặt đồ ăn xuống bàn, sau đó quay qua nhìn anh vẫn đang đứng ngơ ra đó nhìn mình.
Chú Thẩm, lại đây đi.
Ăn cơm với em.
Khúc Yên vừa bày phần ăn ra vừa quay qua nói với anh.
Dáng vẻ như cô vợ nhỏ lo lắng cho chồng.
Anh có cảm giác cả cơ thể đều sung sướng đến tê người, trên môi không kiềm được mà nở nụ cười nhẹ, trong lòng tràn lên một sự ấm áp đến lạ thường.
Anh bước tới ngồi cạnh Khúc Yên.
Thơm một cái lên má Khúc Yên.
Tay chân cô đều đang bận cầm đồ, bị anh hôn bất ngờ vẫn còn chưa quen mà ngại đến đỏ bừng mặt.
Cô tỏ ra giận dữ:Ai cho phép chú hôn chứ?
Thẩm Tây Thừa lại vui vẻ cong môi, đưa tay nhéo mặt cô:Không cho tôi hôn thì em định cho ai hôn? Hửm?
Cô bị anh nhéo đến phát đau nhưng lại cười vui vẻ.
Dù đau nhưng vẫn không keo kiệt mà để anh nhéo má mềm mại như bánh mochi của mình:Em xinh đẹp thế này, tìm người mới đâu khó đâu..
Cô chu môi tự đắc với anh.
Sau đó anh cúi xuống hôn “chụt” lên môi cô một cái.
Khúc Yên thế mà lại không tức giận, cười tươi với anh.
Cảnh tượng này vô cùng lãng mạn, không cần phải nơi xa hoa tổ chức nến đỏ.!Ngay lúc này Khúc Yên cũng đã thấy hạnh phúc rồi.
Khúc Yên nay làm vài món, đem ra điều đủ cho một bữa ăn.
Ngửi được hương thơm bay lên anh tò mò hỏi:Em từng học nấu ăn sao?
Khúc Yên lắc đầu:Có sách hướng dẫn.
Dựa theo rồi làm.
Lựa món ngon cho chú đó.
Yêu thương thế thì còn đòi hỏi gì.
Thẩm Tây Thừa trong lòng vui như nở hoa.
Vô cùng tận hưởng sự yêu thương cô mang lại.
Trong suốt quá trình ăn Thẩm Tây Thừa vẫn giữ thói quen là tập trung ăn, khi ăn Thẩm Tây Thừa vô cùng cẩn thận, ăn chậm nhai kĩ.
Lâu lâu muốn hỏi Khúc Yên vài thứ gì đó nhưng nhìn cả hai má đang phình to vì đồ ăn của cô lại im lặng không nói gì.
Thuận tay gắp cho cô vài món, lâu lâu lại lấy nước cho cô uống vì sợ cô mắc nghẹt.
Chăm sóc như bảo bối đặt trên tay.
Thẩm Tây Thừa pha cho cô một cốc trà mát, cô cũng rất thích vị trà Phổ Nhĩ của tỉnh Vân Nam,