Khúc Yên bực bội nheo mắt tỉnh dậy, chưa kịp tỉnh táo thì Thẩm Tây Thừa kéo cô qua ôm cô vào lòng, dụi đầu đặt vào hõm vai cô, ôm cơ thể mềm mại của Khúc Yên ngửi mùi hương trên người cô.
Khúc Yên chớp chớp mắt vài cái mới nhận ra mình đang ngồi trên đùi Thẩm Tây Thừa, cô ngước mặt lên nhìn anh:Chú sao vậy?
Anh lầm bầm thành tiếng rất khẽ:Không có gì.
Cánh tay hữu lực dưới eo lại càng tăng thêm lực, cô cảm thấy xương eo mình đang bắt đầu đau lên.
Mái tóc của anh cọ cần cổ làm cô có chút nhột.
Sau đó anh lại đặt cằm lên vai cô, ép cơ thể cô cọ xát vào lồ ng ngực rắn chắc của mình, sức nặng ở trên vai có chút nặng nhưng cũng không khiến cô quá khó chịu.
Để mặc cho anh ôm một lúc lâu.
Chiếc eo nhỏ anh ôm không có cảm giác được thoả mãn, cô nhóc này quá bé nhỏ.
Hệt như chú thỏ con trắng sứ, vừa mềm mại lại xinh đẹp đáng yêu.
Anh hận không thể nuốt cô ngay vào trong bụng mình.
Nhưng mà văn phòng không phải là nơi thích hợp tận hưởng những thứ này, chẳng mấy chốc bên ngoài đã có tiếng gõ cửa.
Khúc Yên thoát khỏi người anh nhưng lực tay dưới eo kiềm chặt lại, cô đẩy vai anh vài cái, giọng gấp rút:Chú Thẩm, có người!
Anh cọ cọ cằm lên vai cô vài cái:Ừ.
Khúc Yên vùng vẫy một hồi anh cũng chịu buông cô ra, có lệnh của anh bên ngoài mới mở cửa bước vào.
Lại là chàng trai Lý Tư Tranh khi nảy.
Lý Tư Tranh cùng cô chạm mắt, sau đó cô cười khách sáo chào hỏi anh ta.
Lý Tư Tranh cũng không ngờ Khúc Yên lại có thể ngồi cùng bàn của anh, nghe đâu Thẩm Tổng này là người thanh tâm quả dục, trước đó chưa từng có bất kì quan hệ nào với phái nữ, cũng không cho nữ nhân nào lại gần.
Nhưng mà..cô gái này hình như có chút đặc biệt.
Anh ta bước tới bàn, cung kính giao hồ sơ cho anh.
Sau đó lại không kiềm được mà ngước lên nhìn cô, quả thật rất xinh đẹp.
Dù nhìn ở khoảng cách xa hay gần đều là nhan sắc cực phẩm.
Cô có nét con lai, chân mài đậm, có hốc sâu và chiếc mũi cao thẳng của người phương Tây, trong đôi con ngươi cô trong suốt và mang nét trẻ trung của Á Đông.
Đôi môi trái tim ửng đỏ và xương hàm nhỏ nhắn xinh xắn.
Anh ta nhìn đến mê mẩn mà xuất hồn.
Cốc, cốc, cốc!
Lý Tư Tranh giật mình nhìn đến nơi phát ra tiếng động, lại hoảng hốt thấy Thẩm Tây Thừa đang dùng đôi mắt sắc như dao nhìn mình.
Anh quay qua nhìn Khúc Yên đang chống cằm xem phim trên laptop, cũng đang chăm chú xem nội dung phim không chú để ý anh.
Thẩm Tây Thừa đụng vào khuỷu tay cô, Khúc Yên ngẩn đầu nhìn anh.
Anh lãnh đạm nói:Vào phòng tôi xem đi.
Khúc Yên nhìn anh rồi gật đầu, đóng laptop lại thu dọn vài thứ đứng lên đi về hướng phòng ngủ.
Sau đó biến mất sau cánh cửa.
Nhịp tim Lý Tư Tranh bất ngờ tăng nhanh, cũng không dám ngẩn đầu nhìn cô và cúi gầm mặt.
Thẩm Tây Thừa liếc mắt lạnh lẽo nhìn Lý Tư Tranh, đôi mắt toát khí lạnh vô cùng áp bức:Về làm lại! Sau đó đem Lục Thành xem xét.
Lý Tư Tranh cẩn thận gật đầu sau đó cầm hồ sơ nhanh chóng chuồn