Thầy Hạ đẩy gọng kính, nghiêm túc nhìn lớp:Lớp mười một là ranh giới của gia đoạn cấp ba, hi vọng các em tận dụng tốt thời gian tự học buổi tối chăm chỉ và bù đắp những thiếu sót để tạo nền tảng vững chắc cho lớp mười hai.
Thầy Hạ lại nói tiếp:Còn vấn đề liên quan đến kỳ học quân sự.
Cả lớp bất ngờ có tiếng than vãn, vô cùng uể oải lại bất lực.
Tô Nhiên Nhiên sợ cô không hiểu, nói:Sau ngày khai giảng chúng ta phải đến khu quân sự huấn luyện một tuần.
Sẽ rất áp lực.
Khúc Yên nghe xong cười chua chát, cả gương mặt đều muốn đông cứng lại:Ổn, ổn cả.
Cô vừa nói cho Tô Nhiên Nhiên nghe cũng như nói cho chính bản thân mình.
Thầy Hạ lại lên tiếng:Than ngắn thở dài làm cái gì? Cố gắng giải toả căng thẳng, phấn đấu giành hạng nhất gương mặt sôi nổi.
Tám giờ sáng mai tập trung ở cổng trường.
Các em chú ý đừng đến muộn.
Thầy Hạ bắt đầu thu xếp lại đồ đạc của mình, Tô Nhiên Nhiên ý bảo cô chuẩn bị ra về.
Thầy Hạ nói câu cuối:Em Khúc Yên, đi cùng tôi lên phòng giáo viên để làm sơ yếu lý lịch.
Tô Nhiên Nhiên gấp rút nói:Khúc Yên nhanh lên, đi đi.
Khúc Yên cầm balo đứng dậy:Ờm, được được.
Sau đó cô cửa sau của lớp rời đi.
Khoảng 30 phút sau Khúc Yên ra khỏi trường, điện thoại trong balo cô reo.
Bất ngờ người gọi là mẹ cô, Khúc Nhã Tinh.
Cô quên mất, vấn đề chuyển trường này cô vẫn chưa bàn bạc lại với bà mà tự ý quyến định.
Ngay thời điểm này Khúc Yên có chút bồn chồn, ngón tay hơi chần chừ sau đó nghe điện thoại.
Khúc Yên nắm quai đeo balo, dè dặt hỏi:Con nghe ạ?
Khúc Nhã Tinh đầu dây kia nói thẳng vấn đề:Có còn xem mẹ là mẹ con không? Học từ đâu cái thói tự tiện quyết định vậy?
Khúc Yên mím môi, đứng lại trước cổng trường nhìn tiệm đồ uống đối diện:Mẹ, con biết mẹ sẽ không đồng ý.
Bà khẽ ồ lên:Biết vẫn làm? Tính chọc điên mẹ sao? Con nên nhớ một điều, con chưa đủ 18 tuổi quyền quyết định vẫn nằm trong tay mẹ, một đứa trẻ hồ đồ như con mà tự tiện quyết định chắc chắn sẽ dẫn đến tai hoạ ngầm.
Trở về ngay cho mẹ! Đây là mệnh lệnh!
Khúc Yên hình như đã quen với sự kiểm soát quá độ của bà ấy, không nổi nóng nhưng vẫn rất khó chịu, đôi mắt vẫn không kiềm được mà lại tuyệt vọng:Xin lỗi mẹ, con đáp ứng không nổi yêu cầu đó của mẹ.
Nói xong Khúc Yên chủ động ngắt máy, cô đã cố kiềm nén rồi nhưng hình như vẫn rất nhạy cảm với vấn đề mẹ Khúc xem nhẹ đến cảm xúc của cô.
Vô cùng ấm ức.
Đến tối, Khúc Yên lại tỉnh dậy lúc nửa đêm.
Tỉnh lại vì gặp ác mộng.
Cô lại nhớ đến bài kiểm tra môn toán chỉ đạt được điểm A thay vì A+, lần đó cũng là lần đầu tiên cô cảm thấy cuộc đời mình tồi tệ nhất, lần đó bà không đánh cô, cũng không mắng cô.
Chỉ dùng đôi mắt lạnh lẽo nhìn cô, bà hạ lệnh nhốt cô vào nhà kho sau vườn, bỏ đói cô hai ngày trong nhà kho ẩm thấp để cô tự kiểm điểm bản thân.
Tiếng côn trùng, cảm giác nghẹt thở như bị bóng tối nuốt lấy, Khúc Yên khi đó rất sợ, vừa đói, vừa khát nước, trời chuyển lạnh nhưng trong phòng không có chăn mềm để đắp, cô lại cuộn tròn lại miệng liên tục lẩm nhẩm vài thứ.
Cô liên tục đập cửa đến mức khan tiếng vẫn không ai thương xót cho cô.
Bà không dùng đòn roi dạy bảo nhưng cũng đã để lại bóng ma tâm lý rất nặng cho cô sau này.
Đến ngày thứ hai, cuối cùng thì cũng có một người làm lén đem đồ ăn cho cô.
Khi đó người làm cũng phát hiện cô bị ngất vì lên cơn sốt cao.
Đến bệnh viện bác sĩ nhìn người làm cô với ánh mắt kì lạ, cô bị rối loạn thần kinh, co giật, thiếu ô xy não, tổn thương các tế bào thần kinh, dẫn đến hôn mê sâu xém tí nữa là mất mạng.
Trở lại hiện tại, Khúc Yên ngồi trên giường cuộn tròn mình lại, tay vò đầu, nhót mũi bắt đầu cay dần, sự cô đơn càng làm cô càng yếu đuối hơn.
Tiếng khóc càng lúc càng trở nên nức nở, thống khổ không cách nào ngừng khóc được.
Đôi mắt cô ướt nhoà, ấn vào số điện thoại gần đây nhất.
Thẩm Tây Thừa.
Sau vài hồi chuông anh đã nhấc máy, giọng bình ổn hỏi cô:Khuya rồi không ngủ? Nhớ tôi à?
Đáp lại anh là sự yên tĩnh, Thẩm Tây Thừa đóng laptop, nhíu mày hỏi cô:Sao thế?
Cô không biết vì sao lại gọi điện cho anh, nhưng khi nghe được giọng nói của anh.
Nước mắt cô lại không kiềm được mà tuôn trào ra.
Ngón tay cô bấu chặt lại, giọng cô nghẹn ngào, đứt quãng lại cố gắng đè nén, run rẩy nói:Tại sao em..phải..chịu đựng..hức..những thứ mà..em luôn..sợ như thế..
Khúc Yên mở miệng