Khúc Yên tái mặt, vội xua xua tay:Thầy ơi, thầy phải yêu thương những người trẻ tuổi như em chứ?
Sĩ quan Quách khẽ cười một cái:Vậy quét dọn chỗ này một tuần, có muốn trực đêm không?
Cô mếu máo như sắp khóc vậy.
Anh ta cũng không nao núm mà bỏ qua.
Cô cúi gằm mặt lắc đầu.
Sĩ quan Quách dáng người cao ráo, hơi thở lại mạnh mẽ uy lực cúi xuống nhưng vẫn không nhìn rõ gương mặt Khúc Yên.
Một nữ sĩ quan lấy tài liệu về thấy Khúc Yên uất ức thế lên tiếng bênh vực:Đội trưởng Quách, đối xử với cô gái nhỏ không nên hung dữ như thế.
Sĩ quan Quách liếc nhìn nữ sĩ quan kia xong lại quay đầu nhìn cô:Muốn khóc thì về phòng mà khóc, tôi không dỗ trẻ con.
Những người khác trở về đi, không được la cà về đêm.
Hai em, Khúc Yên và Phó Trầm ở lại đây.
Khúc Yêm cũng không khóc, đi về cũng có thể xin ăn từ Nhan Tịch Nghi, vốn cùng không muốn đôi co vài câu với núi băng này, vừa hại thân vừa bị phạt.
Ai lại ngu đến thế.
Chỉ là thanh socola đó là Thẩm Tây Thừa mua cho cô, thật sự không nỡ bỏ.
Bị giáo huấn một hồi lại chuyển sang đối tượng kế bên.
Phó Trầm, tôi đã bảo là không được đem đồ điện tử mà? Cậu nghe không rõ à? Sĩ quan Quách chỉ vào máy chơi game trên bàn mình.
Phó Trầm khẽ cười một cái, cất giọng nói trầm thấp nhưng có sự kiêu căng ngạo nghễ:Bây giờ thì nghe rõ rồi.
Khi đi ra khỏi văn phòng là khoảng 10 phút sau, Khúc Yên như nước đổ lá môn không hề hấn gì.
Cô quay sang bên cạnh, nói:Miệng mồm chua chát thật, đúng là không sợ bị trừ điểm mà.
Phó Trầm cúi đầu nhìn cô, trong đôi con ngươi hẹp dài lại vô cùng hờ hững, lười nhác khoé môi hơi cong:Học sinh giỏi, cậu để ý quá nhiều rồi đấy.
Khúc Yên bĩu môi nhìn về hành lang bên trái:Cũng phải.
Cô ngước trở lại cười nhạt:Tạm biệt.
Khúc Yên sau đó đi về phía hành lang bên trái rồi biến mất ở cuối góc hành lang rẽ xuống lầu.
Trên người Khúc Yên có mùi hương ngọt ngào lại thơm ngát, sộc vào khứu giác Phó Trầm có chút lạ lẫm nhưng không kiềm được mà khịt mũi hít vài cái.
Tay đút vào túi đứng dựa thân vào cánh cửa gỗ nhìn về hướng cô, đôi môi xinh đẹp cong lên có chút tâm tư.
Dáng người cô rất đẹp, như ẩn như hiện đường cong cơ thể vừa tinh tế lại duyên dáng.
Càng nhìn càng khó rời mắt.
Khúc Yên vừa đi xuống cầu thang thì không lâu sau cậu ta cũng rời đi, cùng khối, dù sau cũng không gấp.
Cô trở về phòng liền bị Nhan Tịch Nghi đứng canh trước cửa bám vai cô sốt sắng hỏi:Bị làm sao rồi? Có bị trừ điểm cá nhân cậu không?
Khúc Yên thở dài, đáng thương nói:Phạt tớ quét dọn rồi.
Nhan Tịch Nghi trĩu mi như có điều suy nghĩ:Hình như phạt cậu vậy là nương tay rồi đấy, năm trước lớp mình có người còn bị trừ 20 điểm lận đấy.
Sau này thầy ấy có nói gì cậu đừng có trả treo lại.
Rất thiệt cậu đó!
Tịnh Quyên vừa từ phòng tắm ra, trên tay còn cầm khăn lau tóc:Cậu là học sinh mới nên không biết, cậu 80% là sẽ bị thầy ấy sai vặt rồi.
Quãng Hân, cô gái nằm giường dưới Nhan Tịch Nghi lên tiếng:Mọi người tắt đèn đi, lại đây ăn bánh của tớ nè.
Khúc Yên một lần nữa vụt dậy tỉnh