Được một hồi Thẩm Tây Thừa buông bàn chân cô ra, Ôn Thành Uy lấy vài miếng băng keo cá nhân từ dưới bàn lên xé lớp ngoài dán vào phần da thịt trên gót chân cô.
Vô cùng ân cùng cùng cẩn thận.
Ngồi được một hồi Ôn Thành Uy và Bạc Kiêu lên lầu vì hạng mục sắp tới, tháng tới cả Ôn Thành Uy và Bạc Kiêu sẽ có một dự án để hợp tác.
Nói với cô ngồi đây chơi cùng Thẩm Tây Thừa một chút, bóng dáng hai người họ vẫn chưa biến mất trên hành lang thì di động cô đã reo lên.
Khúc Yên cầm lên đọc.
Là Thẩm Tây Thừa nhắn.
Anh nhắn:Lên phòng của em.
Cô rũ mắt đọc, ngước lên nhìn thì chạm phải đôi mắt thầm trầm của Thẩm Tây Thừa.
Không lâu sau Khúc Yên đi lên lầu trước, Thẩm Tây Thừa không nói gì lặng lẽ theo sau.
Cứ thế mà lên đến phòng cô.
Khúc Yên mở cửa còn chưa kịp mở đèn thì anh đã kéo cô ôm vào lòng.
Cánh tay hữu lực dưới eo cứng rắn như sắt, anh gục đầu trên vai cô, nói giọng khàn khàn:Có nhớ tôi không?
Cô gật gật đầu:Có..nhưng mà buông ra đi, ôm gì mà chắc thế?
Cô nghe thấy tiếng thở nặng nề của anh, Khúc Yên quay người lại nhưng trong bóng tối đen kịt lại âm u không có ánh sáng này cô không thể thấy được biểu cảm trên gương mặt anh.
Thẩm Tây Thừa ôm eo cô kéo lại vào trong lòng mình.
Hôn khắp nơi trên mặt cô, sau đó lại dùng tay miết nhẹ môi cô, thì thào nói:Còn tôi thì sắp phát điên rồi.
Nói rồi anh cúi đầu xuống hôn lên môi Khúc Yên, cô cảm nhận được một sự cưỡng chế nào đó từ người anh, đại loại chính xác hơn chính là một loại ham muốn nào đó.
Anh bế cô lên, môi lưỡi vẫn ướt át dán chặt vào nhau không một khe hở.
Anh đặt cô nằm xuống giường, cường bạo mà chiếm lấy hương vị anh nhung nhớ cả tuần nay.
Thật ra lúc anh nhắn sẽ đến Đế Đô đón cô là anh đã chuẩn bị dùng trực thăng bay đến chỗ cô rồi, rất nóng lòng muốn ôm lấy Khúc Yên vào lòng.
Nhưng tin nhắn vừa gửi đi thì vài phút sau cô nhắn lại là không cần đến đón cô.
Không biết tại sao tâm trạng anh từ lúc đó trở đi trở nên thâm trầm xuống, không phải chỉ có Khúc Yên nhạy cảm mà ngay cả Thẩm Tây Thừa cũng rất nhạy cảm trong lối suy nghĩa.
Chỉ là cô không muốn anh tốn công đến Đế Đô, mà Thẩm Tây Thừa đã tự suy nghĩ ra rất nhiều hình ảnh.
Lại thấy cô bắt đầu lạnh nhạt với anh.
Trở về anh định bắt bẻ cô nhưng nhìn cô nũng nịu thế thì tâm anh lại bị dao động.
Cơn khó chịu gì đó cứ thế cũng tiêu tan.
Bây giờ chính là cơ hội tốt để hai người ở bên nhau.
Môi lưỡi quấn quýt tạo thành âm thanh tuy không quá lớn nhưng đại não cả hai lại bị nó làm cho kích thích mà lâng lâng cả lên.
Anh biết điểm dừng nhưng không thể ngừng lại được mà gặm nhấm đôi môi của cô, đến khi cô sắp cạn kiệt sức lực thì anh mới chịu buông cô ra.
Anh cũng từ từ nhận ra, thật ra không phải là anh không có ham muốn mà là không có gì có thể kích thích đến ham muốn của anh.
Giống như lúc này, cơn ham muốn trỗi dậy,