Khúc Yên hít một hơi sâu nuốt nước mắt vào trong, chớp chớp mắt vài cái ngước lên nhìn anh.
Khúc Yên nở nụ cười với anh.
Anh nhẹ nhắc nhở, giọng trầm ấm ổn định :Thổi nến đi, ước năm sau chúng ta kết hôn.
Thẩm Tây Thừa không hát chúc mừng sinh nhật cô mà lại trêu chọc để cô không quá xúc động.
Anh cứ đặt bánh kem đưa tới trước mặt cô.
Khúc Yên mỉm cười bất lực với anh, chấp hai tay lên trước ngực, nhắm mắt cầu nguyện.
Khi cô mở mắt thổi nến xong Thẩm Tây Thừa hơi trườn người về phía cô, hôn một cái lên môi cô.
Thẩm Tây Thừa đặt bánh kem xuống, lấy từ dưới ghế mình một phần quà.
Là một bó hoa trắng được đóng gói cẩn thận bằng giấy in chữ “you are my love”.
Cô nhìn rồi khẽ mỉm cười.
Trên bó hoa còn gắn một dây đèn phát sáng.
Khúc Yên cảm thấy trái tim mình càng lúc càng ấm áp hơi, một ngọn lửa ấm áp chảy dọc toàn thân khiến cô bất giác cảm thấy một tình cảm trân thành ở anh, trái tim cô như đánh trống, anh đưa bó hoa đến bên người cô.
Khúc Yên nhận lấy :Cảm ơn anh.
Cô ôm bó hoa trong tay không muốn buông ra, sau đó Khúc Yên khẽ chạm vào bó hoa ấy.
Nhưng một giây sau khi cô chạm vào nó lại nhíu mày.
Cô kinh ngạc hỏi :Hoa giả sao ạ?
Thẩm Tây Thừa sờ mũi, gật đầu :Làm tặng em.
Lần này cô còn kinh ngạc hơn :Anh tự làm thật sao?
Thẩm Tây Thừa thản nhiên gật đầu.
Khúc Yên hoa cả mắt, bó hoa xinh đẹp phải làm như thế nào mới có thể tạo ra bó hoa xinh đẹp như thế này chứ? Tay nghề anh cũng thật sự quá tốt rồi.
Vật liệu làm là từ ruy băng vải lúc anh đi công tác nước ngoài mua nó, anh cẩn thận xem bảng hướng dẫn sau đó thực hiện làm theo, mỗi cái là một cánh hoa sau đó được ghép lại từ nhiều cánh hoa tạo ra hoa hồng trắng, lần đầu tiên đoá hoa không quá giống như tới đoá hoa thứ hai đã bắt đầu trở nên đẹp hơn rất nhiều.
Anh cũng tự tay đóng gói, treo dây đèn phát sáng ở trong bó hoa.
Khúc Yên bật cười nhìn anh :Anh làm em sắp khóc luôn rồi này.
Cô vừa cười vừa xoa đôi mắt đang ứa lệ của mình, cô đang khóc vì quá hạnh phúc.
Đây là lần đầu tiên có người chuẩn bị những thứ này vì cô.
Thẩm Tây Thừa vỗ nhẹ đầu cô.
Hỏi :Có thích không?
Khúc Yên gật mạnh đầu :Thích, rất thích! Không những thích quà còn thích luôn người tặng nữa!
Giọng cô hơi khoa trương, nhưng Thẩm Tây Thừa nghe một lời này cảm thấy rất vui.
Anh rót rượu :Uống không?
Khúc Yên có chút do dự nhìn rượu nhưng nhìn anh chu đáo chuẩn bị những thứ này vì cô thì cô lại càng không nỡ từ chối anh.
Cô nhẹ gật đầu.
Trong phòng chỉ có ánh sáng từ mặt trăng ở bên ngoài chiếu vào, ở trên bàn cũng có ánh sáng từ hai cây nến đỏ, tạo nên một không khí yên tĩnh như ngọt ngào và lãng mạn.
Cô cũng hiểu ra, thật ra lãng mạn không hề khó tìm.
Chỉ là do đối phương có muốn hay không thôi.
Khúc Yên đặt đoá hoa xuống đất, đưa tay ôm lấy mặt anh từ từ áp môi lên đó.
Đầu lưỡi như đùa như thiệt của cô đùa nghịch trong khoang miệng anh, có mùi bạc hà từ kem đánh răng sau đó là hương vị từ miệng cô, Khúc Yên hôm nay có chút nhiệt