Khúc Yên vào trong khoang ngồi, Thẩm Tây Thừa bước lên ngay sau đó rồi đóng cửa lại.
Cô ngồi xuống ghế ngồi, Thẩm Tây Thừa ngồi chiếc ghế cạnh cửa.
Anh vỗ đùi :Lại đây.
Khúc Yên vừa mới đặt mông ngồi xuống đã phải đứng dậy đi tới ngồi trên đùi anh, đợi trực thăng bắt đầu cất cánh thì cô lấy máy ảnh mà Bạc Kiêu đưa.
Xem một lượt từ ảnh gần đây nhất.
Có tấm ngay lúc Thẩm Tây Thừa đeo lắc tay cho cô, cô ấn liên tiếp vài tấm.
Cũng đã thấy được bức ảnh mình cần tìm.
Là bức ảnh gia đình.
Khúc Yên đứng chính giữa cha và mẹ mình, trên tay cô ôm bó hoa hồng đỏ mà Khúc Nhã Tinh tặng.
Ôn Thành Uy hơi nghiên người về phía cô, đút một tay vào túi nhìn máy ảnh nở nụ cười ôn hoà mà điển trai.
Còn về Khúc Nhã Tinh, bà là bộ dáng xinh đẹp quyến rũ.
Dù bà đã gần bốn mươi nhưng khi đứng cạnh Khúc Yên thì rất giống chị em, bà ấy cũng là lần đầu ngoại lệ nhìn máy ảnh nở nụ cười nhẹ nhàng.
Khúc Yên là người cười tươi nhất, vẻ ngọt ngào cùng phong cảnh phía sau tạo nên bức ảnh gia đình gần gũi lại cực kì đẹp.
Cô nhìn bức ảnh rồi cười tít mắt nảy giờ, cuối cùng cũng không quyết định xem tiếp nữa.
Bỏ máy ảnh cẩn thận vào trong túi xách của mình.
Cô ngẩn đầu nhìn Thẩm Tây Thừa :Chú Thẩm..
Anh đang chăm chú nhìn những tấm hình trong máy ảnh, hôm nay Khúc Yên rất đẹp.
Là loại xinh đẹp nổi bật như hoa hồng nằm giữ đống cỏ dại nhạt nhẽo, đẹp đến loá mắt.
Khi cười đôi mắt sẽ cong lên, gương mặt tinh tế cùng khuôn miệng xinh xắn hồng hào luôn cong lên cười.
Cánh tay dưới eo Khúc Yên đột nhiên siết chặt, cả người Thẩm Tây Thừa đều gục xuống đè nặng lên vai cô.
Mũi anh kịt kịt vài cái, từ từ chôn gương mặt vào hõm cổ Khúc Yên tìm mùi hương, đưa lưỡi thưởng thức lớp thịt mỏng thơm tho ở đó.
Vài phút sau lại thở dài đặt cằm trên vai Khúc Yên.
Ôm chặt cô vào lòng.
Khúc Yên chả hiểu gì cả, cô quan tâm hỏi :Chú sao vậy?
Anh ầm ừ không nói gì, hôn lên má cô vài cái rồi lại đặt cằm lên vai cô, cứ giữ tư thế đó đến khi đến sân thượng chung cư của Khúc Yên mới bế cô đi xuống.
Khúc Yên bĩu môi, tay chân cô đều lành lặn chứ có thương tật gì đâu mà cứ bế cô suốt.
Khúc Yên liếc mắt đến vài người trong trực thăng đi xuống đem quà đi phía sau họ.
Mặt có chút xấu hổ