Khi cô đi ra khỏi phòng tắm, đầu tóc vẫn còn chưa được sấy khô hết hoàn toàn.
Thẩm Tây Thừa thấy thế lấy máy sấy tóc từ phòng tắm ra sofa chỗ cô đang ngồi.
Nhìn cô uống trà rừng anh cũng không nói gì, im lặng sấy máy tóc dài cho cô.
Được một hồi anh tắt máy sấy, Khúc Yên đầu tóc rối bù quay lại nhìn anh, cười tươi nói:Em thi học sinh giỏi được giải rồi.
Thẩm Tây Thừa trầm giọng hỏi:Còn đau nữa không?
Cô lắc đầu:Không còn đau nữa.
Cơn đau đã giảm xuống rất nhiều nhưng vẫn chưa hẳn là hết hoàn toàn, nói thế cũng là chỉ để cho anh an tâm.
Em muốn ăn gì không?
Khúc Yên lắc đầu, cô không có tâm trạng để mà ăn uống, mỗi cái nhấc tay xoay eo của cô đều mang đến cảm giác không thoải mái.
Anh nhìn đồng hồ cũng đã gần mười một giờ đêm, thấy cô cũng không còn sức làm gì anh cẩn thẩn bế cô lên đặt lên giường ngủ.
Khúc Yên tròn mắt nhìn anh, đứng dậy đi tới bàn học ngồi xuống:Vẫn còn bài tập em chưa kịp làm xong.
Thẩm Tây Thừa nheo mắt, không nói gì lại bế Khúc Yên đặt lên trên giường.
Anh đừng có không nói lý lẽ, em giận đấy.
Ngày mai còn thi tháng cuối tháng Mười.
Em nhất định phải ôn lại bài.
Nếu không sẽ tuột hạng mất.
Sắc mặt anh càng trở nên âm u:Sức khoẻ em mà em còn không lo à? Em tưởng rằng ngồi làm bài tập là em sẽ dễ chịu sao? Không nói nhiều, ngủ cho anh.
Thẩm Tây Thừa đè cô nằm xuống giường, tắt đèn rồi ôm cô vào trong lòng.
Khúc Yên chớp mắt, trong bóng tối nhìn anh:Chú Thẩm, em đạt giải nhất học sinh giỏi Tiếng Anh.
Không định khen em sao?
Anh cúi đầu nhìn cô, trong đôi con người hơi co lại mang theo một chút nguy hiểm và tức giận.
Anh nhẹ giọng nói:Học giỏi thế nào anh không cần biết, nếu mà em còn học không chú ý giờ giấc thì đừng nói là năm sau.
Trong năm nay anh sẽ ép em thôi học ngay lập tức.
Đến khi đủ tuổi em bắt em về làm Bà Thẩm, em tin không?
Trái tim cô lại đập nhanh liền hồi, hơi lo sợ:Rồi rồi, sức khoẻ là quan trọng nhất.
Năm giờ sáng Khúc Yên rời giường, kinh nguyệt đúng ngày đã ghé thăm, may mà đêm qua cô có mang băng trước nếu không giường đã vết máu rồi.
Cơn đau dưới bụng như muốn rút gân cô ra.
Khi cô ra khỏi phòng tắm Thẩm Tây Thừa đã chờ sẵn ở cửa, Khúc Yên vuốt vuốt ngực:Sao thế? Anh muốn vào hả?
Anh nghiêm mặt nhìn cô:Không có, trở lại giường ngủ với anh.
Khoảng đến hơn sáu giờ Thẩm Tây Thừa rời giường chuẩn bị đồ ăn cho hai người, cô đang nằm sấp trên giường cũng không thể ngủ được, đánh răng rửa mặt rồi ngồi vào bàn làm bài tập.
Nửa tiếng sau anh mang ly trà rừng ấm vào phòng ngủ, thấy Khúc Yên đang soạn sách vở lại.
Anh dựa vào cạnh cửa nhìn cô, thản nhiên nhìn cô:Em nhìn chồng tài liệu dưới bàn học đi, có muốn vứt nó không?
Khúc Yên cúi xuống nhìn xấp giấy, nhìn anh cười:Sau này em còn phải xem lại nữa chứ?
Thẩm Tây Thừa nghe thế cau mày, nhếch môi cười nhạt, trong giọng như là đang chế giễu cô:Với đầu có thông minh ưu việt của em còn cần mấy thứ vô dụng đó làm gì?
Khúc Yên lườm anh, không rõ là khen hay chê bai nhưng khi nghe thấy sự rất ngứa tai.
Cô bĩu môi:Thẩm Tổng trên thương trường tiếng tâm lẫm liệt trên tay cầm hợp đồng đáng giá mấy trăm triệu tệ đương nhiên là nhìn những giấy tờ này sẽ thấy nó vô dụng rồi.
Nó rất quan trọng à? Quan trọng hơn anh sao? Anh nhìn bộ dạng của cô xem đống giấy đó như bảo vật, trong lòng gợn cơn sóng ngầm.
Cô khinh thường nhìn anh, sau lại nghiêm túc nói:Nó quan trọng hơn, học thật giỏi tương lai sẽ sáng.
Tới lúc đó em mới xứng đáng với anh, không phải sao?
Anh cong khoé môi:Chủ trương được thế đương nhiên là rất tốt, nhưng vị trí Bà Thẩm cũng không phải dễ làm.
Em muốn làm thử trước xem thế nào không? Làm quen trước cũng