Giáo viên nhận thấy bầu không khí có gì đó không đúng, nhưng cũng không dám nói gì.
Im lặng mà nhìn họ.
Khúc Yên hơi lưỡng lự, bèn đáp :Tôi ra ngoài gọi điện một cái.
Doãn Thanh biết cô chuẩn bị gọi cho ai, nghe xong liền gật đầu đồng ý.
Mấy ngày nay đến cả bóng dáng của thư ký anh còn chẳng thấy huống chi là Thẩm Tây Thừa.
Thân phận anh càng khó có thể tiếp cận, bà ta không thấy bóng dáng anh đi ra khỏi công ty nhưng lại thấy một chiếc trực thăng đậu trên sân thượng toà cao óc.
Liền biết cách thức anh đi đến tập đoàn là gì.
Bà ta có chút ganh tỵ, rõ ràng trước đó Thẩm Tây Thừa là đứa nhóc nhỏ bé bị bỏ rơi trong trận tuyết đầu năm.
Thế mà giờ lại thành một doanh nhân mà được cả Bắc Thành ví anh như “ông vua” trong giới tài chính.
Khí chất hơn người, kiêu ngạo lạnh lùng, những người hợp tác cùng anh không sang cũng quyền.
Càng nghĩ, bà ta lại càng với không tới.
.
Khúc Yên gọi điện cho anh, Thẩm Tây Thừa không lâu sau liền nghe máy.
Nhìn tốc độ nghe cũng phỏng đoán anh đang bận.
Sau đó anh lên tiếng trước, giọng nói vẫn lãnh đạm như cũ :Tiểu Yên, có chuyện gì?
Anh đang trong cuộc họp công ty được hơn hai tiếng thì Khúc Yên gọi đến, mày anh nhíu lại nhìn đồng hồ.
Đang trong lúc tiết học diễn ra, bình thường cô sẽ không gọi trực tiếp đến thế, cô từng nói vì sợ gọi ngay lúc anh bận việc, nhiều nhất là chỉ nhắn tin.
Anh suy xét một lúc bảo ngừng cuộc họp, đợi mọi người đi khỏi phòng hết anh mới kết nối máy.
Khúc Yên đứng dựa lưng vào bức tường, nhỏ giọng hỏi :Bà ấy tìm không được anh đúng không?
Đầu dây bên kia im lặng, cuối cùng vang lên một giọng nói lạnh lùng hỏi lại :Bà ta tới tìm em?
Khúc Yên ảo não nói :Vâng.
Bà ấy muốn mời em đến quán nói chuyện.
Em có nên đến gặp bà ấy không?
Anh không nhanh không chậm đáp :Đến.
Gửi định vị quán cho anh.
Thế là cuộc họp lại bị trì hoãn, lùi lại buổi chiều sẽ lại tiếp tục.
.
Cô và bà ta bước ra khỏi cổng trường, bên ngoài có một chàng trai tầm hai mươi lăm trở lại đứng đó.
Anh ta cũng đưa mắt nhìn cô.
Sau đó hơi ngẩn ra một chút, anh ta trước đó ở nước ngoài gặp không ít phụ nữ, cũng thấy qua vô số người xinh đẹp lại có khí chất của tiểu thư quý tộc.
Nhưng mà để đạt được cái sự xinh đẹp đến mức tâm hồn thổn thức rung động ngay từ lần đầu thì anh ta vẫn là lần đầu tiên được thấy qua.
Anh ta là Nguỵ Nam Dật, hai mươi bốn tuổi, gương mặt điển trai có vài đường nét tương đồng với Thẩm Tây Thừa, nhất là đôi mắt ấy.
Rất sâu, cũng rất nguy hiểm khó lường.
Họ đặt một phòng trống trong quán cà phê tầng trên, bà ấy hỏi Khúc Yên :Cháu muốn uống gì? Sữa ấm hay..
Cô nhìn bà ta, hỏi :Bác tìm cháu có việc gì cứ nói thẳng đi ạ.
Cháu còn phải trở về rồi vào tiết.
Khúc Yên nói rồi nhìn đồng hồ trên di động, ý bảo chính mình cũng không có thời gian cho họ.
Doãn Thanh và Nam Dật nhìn nhau, bà ấy chần chừ, giọng vô cùng nhỏ nhẹ như mang ý nịnh bợ :Cháu Khúc, cháu xem..hoàn cảnh bác có hơi đặc biệt.
Cần một số ít tiền của Tiểu Thừa.
Khúc Yên cười lạnh :Tại sao không vay ngân hàng rồi đông sơn tái khởi? Là trước đó bác vô tình vô nghĩa bỏ rơi con trai của mình dưới tuyết lạnh, giờ bác nghĩ nói vài lời hối hận thì chú ấy sẽ coi như không có chuyện gì sao?
Doãn Thanh chợt sững người, bà ra không nghĩ đến Thẩm Tây Thừa đương nhiên lại kể quá khứ cho cô nghe, lời của cô bà ta không quá đặt vào trong lòng.
Mà thứ mà ta chú ý chính là thái độ của Thẩm Tây Thừa đối với cô nhóc này.
Nếu là người bình thường, e là sẽ không thể biết chuyện này.
Bà ta nghi hoặc nhìn cô, giọng vẫn ôn hoà hỏi :Cháu..là Tiểu Thừa kể lại cho cháu nghe sao?
Khúc Yên cười nhạt, tuy nhiên không đáp.
Bà ấy thấy thế cũng vô cùng xấu hổ, chưa tới mười phút sau cửa đã bị đẩy ra.
Bà ta vội nhìn, là Thẩm Tây Thừa.
Anh vẫn mang bộ dáng cao quý lạnh lùng, gương mặt không để lộ ra cảm xúc dư thừa nào, từ lúc mở cửa vào ánh mắt anh vẫn luôn đặt trên người cô, chưa từng nhìn ai khác ngoài cô.
Khúc Yên ngước lên nhìn anh, cô đã nán lại đây gần nửa tiếng rồi, ngoài chuyện lo anh gặp rắc rối ra cô còn lo cho tiết học của mình.
Sợ rằng lại không theo kịp.
Anh lãnh đạm nhìn đồng phục trên người cô, đôi mắt chợt lạnh thêm vài phần.
Từ người cô quét sang hai người kia, mang theo sát khí lạnh đến thấu xương.
Họ thế mà không tìm gặp được anh lại tìm tận trường cô.
Thẩm Tây Thừa sải chân bước đến ngồi cạnh Khúc Yên, Doãn Thanh thấy anh thật sự tới không khỏi vui mừng.
Nếu bà ta biết cách này hiệu quả đến thế đã không đến toà cao ốc anh làm loạn mấy ngày nay rồi.
Sau một hồi khích động bà ta cũng cố kiềm chế cảm xúc mình.
Nghiêm túc nói :Tiểu Thừa, con đến rồi.
Thẩm Tây Thừa nhìn Khúc Yên, tự nhiên hỏi :Không uống gì sao?
Khúc Yên thở dài, lắc đầu.
Nhìn một màn này miệng Doãn Thanh cũng chợt cứng lại, không ngờ lại bị anh phớt lờ như thế.
Thân là mẹ ruột lại bị con mình đối xử chẳng khác nào người ngoài.
Không đúng, không bằng