Ăn xong Thẩm Tây Thừa dọn dẹp bát đũa, vừa cầm bát cô lên đã thấy cô giữ chặt bát mình:Em có tay có chân.
Mắc công mấy người tâm cơ sâu như biển trong miệng anh nói thấy em đến cái bát còn không tự rửa được lại chê cười anh.
Thẩm Tây Thừa nhíu mày, nhìn mặt cô vô cùng tự nhiên rửa chén, tự nhiên vào phòng ngủ đóng cửa lại.
Thẩm Tây Thừa:…
Vào trong phòng ngủ đã thấy cô gọi điện call video với một đàn chị, chị ấy vừa làm bài tập vừa giảng bài cho cô nghe.
Cười cười nói nói trông rất vui vẻ, anh nhìn tới mức đỏ cả con mắt mà cô vẫn không để ý.
Đến khi làm xong bài tập cô lên giường, quay lưng lại với anh.
Nửa đêm anh không ngủ được bực bội nhìn sang cô, không cho ôm thì anh ngủ kiểu gì?
Cuối cùng anh nhích tới chỗ cô, lấy gối chồng lên gối cô, cẩn thận kéo Khúc Yên ôm vào trong lòng.
Không lâu sau đó cô bắt đầu cự tuyệt anh, gỡ tay anh ra khó chịu nói:Nóng chết đi được!
Thẩm Tây Thừa mặt lạnh kéo cô ôm vào lòng, giọng lãnh đạm hỏi:Tức giận cái gì?
Khúc Yên gỡ cánh tay anh ra khỏi eo mình, thế nhưng kiểu nào cũng gỡ không ra.
Cô tức giận quay lại trừng mắt với anh:Buông ra!
Ánh mắt Thẩm Tây Thừa vừa thâm trầm vừa quyến rũ, ngọn đèn vàng nhạt đổ xuống người anh còn làm tăng thêm vài phần mê hoặc.
Thế nhưng lúc này cô không vui, càng không thèm bị nhan sắc ấy dẫn dụ.
Anh trầm giọng hỏi:Sao vậy? Lúc sáng còn luôn miệng gọi anh là Thẩm Tây Thừa nhà tôi, trở về liền lạnh nhạt xa cách với anh?
Khúc Yên thở ra một hơi phiền não, lười giải thích nhiều mà gỡ cánh tay anh ra sau đó nghiêm người tiếp tục ngủ.
Dáng người anh dựa vào cô, lãnh đạm nói vào tai Khúc Yên, giọng điệu vẫn dịu dàng thâm tình:Giận rồi sao?
Khúc Yên vẫn nhắm mắt, lạnh giọng nói:Ngủ đi.
Từ khi nào anh lại trở nên nói nhiều đến thế chứ!
Qua một hồi lâu không thấy có động tĩnh gì, Khúc Yên nhíu mày nhìn lại thì lập tức rơi vào đôi con ngươi của Thẩm Tây Thừa, anh từ nãy đến giờ vẫn luôn nhìn cô, một khắc cũng không rời đi.
Ánh mắt vừa nóng bỏng lại vừa thâm trầm khó đoán, đột nhiên cằm cô bị bóp lại, gương mặt đẹp trai của Thẩm Tây Thừa càng tiến lại gần, chuẩn xác mà hôn lên môi cô, cô vẫn đang ngơ người thì anh đã cậy hàm răng cô ra đưa lưỡi tiến vào, môi lưỡi quấn vào nhau càng làm tăng thêm từng đợt tê dại và run rẩy.
Sức lực của cô dường như bị nụ hôn mãnh liệt ấy hút cạn trong tích tắt.
Giọng anh lạnh lẽo vang lên:Em để ý lời lúc nói khi sáng của anh sao? Khúc Yên, muốn ở bên cạnh anh thì em ít nhất cũng có bản lĩnh và cái đầu đủ bình tĩnh, anh là lo lắng chưa không phải trách móc em, hiểu không?
Khúc Yên thở hổn hển hừ lạnh:Có chết cũng không thèm anh quan tâm.
Thẩm Tây Thừa nghe xong híp mắt lại, giọng càng u ám đến lạnh người:Tiểu Yên, em thiếu đòn rồi đúng không?
Anh nói thêm:Ngày mai anh phải đến Nam Thành một chuyến để dự vài cuộc hội nghị quan trọng.
Nếu bà ấy lại đến tìm em thì cứ gọi cho anh.
Khúc Yên cũng bình tĩnh trở lại, nhìn vào đôi mắt đen như mực của anh:Ngày mai đi rồi sao?
Thẩm Tây Thừa nhìn cô không trả lời.
Khúc Yên nhếch môi cười nhạt:Được, anh cứ đi đi.
Dù sao nhìn thấy anh em lại không có tâm trạng học tập.
Anh cong khoé môi:Có anh nên em không chú tâm học tập được sao? Sức hấp dẫn anh mạnh đến thế à?
Khúc Yên mặt nhăn lại, thốt ra hai chữ:Thần kinh!
Sáng ngày hôm sau anh đến Nam Thành tham gia hội nghị, Khúc Yên vẫn cứ thế mà ôn cho kỳ thi cuối tháng.
Những bài tập càng lúc càng dày đặc, anh vẫn luân phiên gọi đến cho cô.
Anh nói gia đình ba người Doãn Thanh đã bị tạm giam lại sau ngày hôm đó tìm gặp cô.
Khúc Yên không hiểu tại sao họ lại bị bắt nhanh đến thế, cũng không có hỏi anh.
Nhưng mà ở địa điểm tạm giam Doãn Thanh, có một người phụ nữ xinh đẹp đi tới.
Nhìn bộ dạng Doãn Thanh xơ xác lại không còn sức sống, đã tiều tụy đi rất nhiều.
Người phụ nữ sang trọng cười xinh đẹp, nói:Bác gái, cháu có thể bảo lãnh bác ra ngoài, cũng sẽ cho bác một số tiền trả hết nợ.
Chỉ cần bác giúp cháu một việc.
Tập đoàn Thừa Thiên bắt đầu thực hiện một dự án lớn vô cùng bí ẩn, mọi người bên ngoài cũng chỉ nghe phong phanh rồi tò mò như thế, ngoài ra bên trong là như thế nào điều là việc cơ mật của những ban lãnh đạo cấp cao.
Bắt đầu từ giữa tháng ba tập đoàn Thừa Thiên đã bước sang một bước ngoặt khác, anh cũng bay sang Anh thường xuyên hơn, những dự án, kế hoạch đang được tiến hành gấp rút.
Khúc Yên cũng không còn thời gian rảnh, cô bắt đầu tìm đọc thêm sách văn học, viết những bài luận dài khác nhau và chọn ra những bài luận hay nhất, trên bàn học đã tốn không ít bút mực rỗng mực vì cô đã viết quá nhiều bài.
Vừa ôn tập giữ vững điểm số lại vừa viết vô số bài luận khác nhau làm đầu óc cô vô cùng nặng nề, mỗi lần nằm xuống giường liền thiếp đi rất nhanh, những ngày đầu cô còn có chút trống vắng nhìn về chỗ anh nằm, sau đó cơn buồn ngủ cứ ập tới làm cô không còn muốn suy nghĩ đến điều gì.
Tháng ba thời tiết đã ấm áp trở lại, nhưng không vì thế mà giảm bớt không khí lãnh đạm trên tầng mười hai, ai ai cũng mang tâm lý lo lắng, nhất là những người có thành tích xuất sắc trong top của trường.
Trên tay đều cầm một cuốn sách hoặc một