Khúc Yên ngay lập tức đứng dậy, biểu cảm luống cuống vô cùng đáng yêu.
Âu Cẩn Y hít một hơi sâu, đi vào trong phòng rồi đưa tài liệu cho anh.
Thẩm Tây Thừa xem qua một lượt rồi ký xác nhận.
Cô ta lại liếc mắt nhìn đến Khúc Yên.
Ánh mắt cô ta không lộ ra cảm xúc gì, đến khi chạm mắt với cô lại còn cười nhạt một cái xem như chào hỏi.
Trong giây đầu tiên chạm mắt, cô ta cảm nhận được ánh mắt cô có chút quen thuộc, thế nhưng lại không biết là quen thuộc chỗ nào.
Anh đẩy tài liệu cho cô ta, vẫn là dáng vẻ uy nghiêm và lạnh lẽo :Dự án cứ thế mà thực hiện, sau này thư ký Lục sẽ đến Tập Đoàn Âu Thị để bàn kỹ lại.
Cô về được rồi.
Âu Cẩn Y cười dịu dàng nhìn anh :Được, Thẩm Tổng.
Vậy tôi xin phép.
Cô ta vừa đi đến cửa phòng, giọng nói anh không hề khách sáo vang lên, ngữ điệu trầm thấp vừa thản nhiên vừa thờ ơ nhưng mang ý cảnh cáo :Đây là Thừa Thiên, dù là đối tác hay là ai thì cũng không nên tự tiện bước vào khi chưa có sự cho phép của tôi.
Âu Tổng, tôi mong cô rút kinh nghiệm.
Cô ta quay lại nhìn Thẩm Tây Thừa, gương mặt anh không lộ ra bất kỳ cảm xúc nào.
Vẫn lạnh lùng và xa cách, cũng không vì Âu Cẩn Y là đối tác làm ăn mà khéo léo nhắc nhở, nói thẳng thắn như vậy cô ta có chút ngẩn người, đây rõ ràng là lời cảnh cáo.
Lời cảnh cáo cho sự tuỳ tiện của cô ta.
Âu Cẩn Y nhìn anh, gật đầu cười :Tôi có chút vội, thật sự xin lỗi không gian riêng tư của Thẩm Tổng.
Khi Âu Cẩn Y rời đi Khúc Yên mới nhìn anh, vẫn xấu hổ vì bị người ngoài nhìn thấy.
Cô dựa vào bàn làm việc nhìn anh :Chú Thẩm, hình như chú cũng có rất nhiều vệ tinh đấy, em có nên lo lắng không nhỉ?
Thẩm Tây Thừa chậm rãi nhìn cô, trầm giọng hỏi :Lo lắng cái gì?
Khúc Yên nhếch môi :Chị ấy kia nãy rất có ý với anh đấy, không thấy hả?
Không biết là anh đang suy nghĩ cái gì, hồi sau lại cong khoé cười nhạt một cái, đẹp đến chết người.
Tâm trạng anh đặc biệt tốt, ôn tồn hỏi cô :Đây là đanh ghen sao?
Khúc Yên khoanh tay trước ngực, nhạt nhẽo nói :Người đàn ông của em được phái nữ yêu thích, em cũng không phải thánh nữ mà đi chia sẻ bạn trai của mình cho người khác, chị ấy nhìn anh giống như là nhìn bạn trai từ kiếp trước vậy.
Còn tưởng là em bị mù không bằng!
Anh nghe xong trong lòng càng thêm hài lòng, ánh mắt dịu dàng nhìn cô :Được, là người đàn ông của em.
.
Một lát sau Khúc Yên đã lôi kéo anh đi ngủ, Thẩm Tây Thừa thấy cô không có ý định buông tha cho anh nên anh cũng thở dài rồi đồng ý.
Đi vào phòng nghỉ trong văn phòng.
Trong phòng nghỉ nội thất đều đầy đủ như ở nhà, trong tủ quần áo cũng treo rất nhiều quần áo của anh, không nghĩ đến anh xem nơi này là nhà mà qua đêm tại đây.
Mà này, anh có dẫn ai vào phòng này chưa? Anh